Đặc biệt là Toptunov trẻ tuổi nhất trong số họ, chàng trai trẻ này luôn trong tình trạng tiên ngao, mặc dù họ đều liên tục nói rằng nổ bể nước, lò phản ứng vẫn bình an vô sự, bởi vì chỉ có câu trả lời như vậy mới khiến họ dễ chịu hơn, không phải sợ hãi về cái giá phải trả trong tương lai nhưng ở một nơi sâu thẳm trong thâm tâm họ... một giọng nói yếu ớt đến từ khoa học và lý trí, liên tục nhắc nhở họ về sự thật, về thực tế tàn khốc mà họ không muốn tin.
Bác sĩ cũng lên tiếng bổ sung:
"Còn nữa, đừng quên rằng nhận thức của chúng ta hiện nay về tính nguy hiểm của tai nạn hạt nhân hầu như đều xuất phát từ sự kiện Chernobyl này, trước đó mọi người không thể tưởng tượng được rằng nhà máy điện hạt nhân sẽ xảy ra tai nạn nghiêm trọng như vậy, phần lớn những người này đều không tin rằng lõi lò phản ứng sẽ phát nổ, ngay cả khi các khối than chì đã rơi khắp nơi."
"Đây chắc chắn là một thảm họa thực sự, chúng tôi vừa đi qua cổng trường, còn nhìn thấy một nhóm trẻ em đeo cặp đi học, chúng còn mua đồ ăn ở ven đường."
Người thợ sửa chữa đưa cho Trương Hằng và những người khác mỗi người một gói bánh quy và một chai nước khoáng làm bữa sáng, bây giờ họ không dám ăn ngoài nữa, cũng không dám ăn bất kỳ thực phẩm tươi sống nào, chỉ có thực phẩm đóng gói mới có thể mang lại cho họ một chút cảm giác an toàn, mặc dù hương vị không ngon lắm nhưng vào lúc này mọi người cũng không còn kén chọn nữa. Trương Hằng và Bác sĩ đều cố nhịn cơn khó chịu ở dạ dày mà ăn hết bánh quy nhưng Gia Tử chỉ ăn vài miếng rồi bỏ xuống, cô ta uống hết chai nước đó, vì trước đó nôn quá nhiều nên bây giờ cả người cô ta đều hơi thiếu nước, rất cần bổ sung thêm nước. Còn Khuê Gia thì không quan tâm đến sự sống chết của năm vạn cư dân trong thị trấn, có bị nhiễm xạ hay không, cô cau mày: