Không hiểu sao nghe thấy tiếng máy móc và tiếng bơm nước ầm ầm bên ngoài, Trương Hằng cứ thấy nơi này không thích hợp để ở lâu.
"Không vấn đề gì, để tôi mở cửa."
Trảm Phục Thiếu Niên xung phong.
Mặc dù bây giờ tất cả người chơi đều bị nhốt trong căn phòng này nhưng chỉ một cánh cửa thôi thì thực sự không thể ngăn cản họ, Trảm Phục Thiếu Niên lấy ra một đoạn dây thép từ trong túi, đoạn dây thép khi được hắn cầm trong tay thì như sống lại, đầu dây thép thò ra khắp nơi, còn muốn chui vào mặt Trảm Phục Thiếu Niên.
"Đừng nghịch nữa, còn trông cậy vào anh làm việc đàng hoàng đây" Trảm Phục Thiếu Niên quát: