Người đội mũ bảo hiểm xe máy ngẩn ra, có vẻ hơi bất ngờ, người đàn ông đeo khẩu trang thấy đối phương không có phản ứng gì, dứt khoát tự đứng dậy, phủi quần, đi ra khỏi hiệu thuốc.
Ngay sau đó, người đội mũ bảo hiểm xe máy nhìn thấy một gã bình thường, mặc đồ công nhân, trông giống như cư dân tầng hai đi về phía mình, người đội mũ bảo hiểm xe máy thẳng lưng, bãi ra tư thế cảnh giác.
Sau đó nghe thấy người đối diện mở lời: "Tôi không có thuốc lá điện tử vị đào nhưng nếu anh chịu trả tôi một trăm điểm tín dụng, tôi có thể kiếm cho anh một điếu vị ca cao."
"Vậy thì tốt quá." Người đội mũ bảo hiểm xe máy nghe vậy mừng rỡ, đứng dậy, theo Trương Hằng đi ra khỏi hiệu thuốc, cho đến khi ra khỏi phạm vi camera, người đội mũ bảo hiểm xe máy mới đưa tay ra: "Xin chào, tôi là nhân viên chuyển phát nhanh phụ trách giao dịch lần này, Di Lặc, anh là người đến bảo vệ tôi, Trương Hằng phải không."
Bàn tay đưa ra của Di Lặc dừng lại trên không trung hai giây, thấy Trương Hằng không nhúc nhích, lại xấu hổ rụt tay về: