Cho đến khi giọng nói của Trương Hằng vọng lên từ dưới lầu.
"Được rồi, xuống đây đi."
Phong Tử nghe vậy trước tiên là cẩn thận thò đầu ra, nhìn xuống dưới, thấy Trương Hằng và cậu bé đội mũ bóng chày ngã trên mặt đất sống chết không rõ, lúc này mới xác nhận trận chiến thực sự đã kết thúc, thở phào nhẹ nhõm, chạy xuống từ trên sân thượng.
Sau đó cô thấy Trương Hằng bế phần thân trên của cậu bé đội mũ bóng chày, nói với cô: "Trước đó ngươi không phải nói ở nhà máy tự mình khiêng đồ nặng cũng có thể đi lại sao."
"Đúng vậy, sao thế."