Một phụ nữ trẻ mặc váy đỏ, ngồi ở góc khuất nhất, không mang theo gì cả, chỉ gọi một cốc nước trái cây, trông giống như đang đợi ai đó, trong lúc đó có vài người đàn ông muốn đến tán tỉnh cô ta nhưng đều bị cô ta lắc đầu từ chối. Còn người cuối cùng là một ông lão khoảng bảy mươi tuổi, ông ta cũng là người lớn tuổi nhất trong toàn bộ quán bar, ăn mặc như một trí thức, từ khi bước vào cửa đã liên tục nhìn quanh, không để ý đến trận đấu đang diễn ra.
"Anh nghiêm túc đấy à?" Phong Tử nhìn theo ánh mắt của Trương Hằng: "Anh còn hứng thú với một ông già hơn cả tôi sao?"
"Tôi đã nói rồi, tôi phải giải quyết một số việc quan trọng trước." Trương Hằng đặt cốc rượu xuống.
"Việc quan trọng gì, lôi ông lão đáng thương kia ra khỏi quán bar, kéo đến một nơi không có người, sau đó cướp sạch tài sản của ông ta à?"
"Cũng giống như vậy." Trương Hằng nói.