Không những vết thương không thể lành mà còn liên tục thối rữa, đó là vì trong vật liệu đúc lại có thêm xương ngón tay của Kỵ sĩ bạch mã, đừng nói đến vết thương nặng như vậy ở cổ tay, cho dù người đàn ông đứng giữa đường chỉ mất một ngón tay, hắn ta cũng không thể sống sót rời khỏi khu vườn này.
Trên thực tế, Trương Hằng vừa đi được một đoạn không xa thì đã nghe thấy tiếng đối thủ ngã xuống sau lưng, tuyên bố sự kết thúc của trận chiến này.
Còn ông G ở phía bên kia khu vườn, vẻ kinh ngạc trên mặt cũng ngày càng đậm, trước đó khi Trương Hằng mượn kiếm đã nói rằng dao của hắn ta quá sắc bén, ông G còn thấy hơi buồn cười nhưng bây giờ đợi đến khi Trương Hằng thực sự rút con dao đó ra, còn dùng nó chém nát một bộ xương ngoài, ông G chỉ cảm thấy lúc nãy Trương Hằng nói như vậy quả thực là quá khiêm tốn.
Độ cứng của con dao đó tuyệt đối đã vượt xa bất kỳ loại vật liệu nào mà ông ta biết, đương nhiên điều khiến ông G quan tâm hơn vẫn là chủ nhân của con dao này, bây giờ ông ta đã hoàn toàn không thể nhìn thấu Trương Hằng nữa, dù là từ góc độ con người hay góc độ người nhân bản vô tính.
…