Và ngay sau đó, hắn ta cuối cùng cũng nghe được câu nói mà mình mơ ước, Trương Hằng gật đầu nói: "Ừ, cũng đến lúc dừng tay rồi."
Tertullus nghe vậy mà lại nảy sinh một cảm giác giải thoát.
Trước đây chưa từng có một trận đấu võ nào khiến hắn mệt mỏi như vậy, rõ ràng trên sàn đấu là thế cân sức nhưng hắn cảm thấy mình không còn là đấu sĩ nữa mà là diễn viên trong đoàn kịch, trên tay cầm kịch bản diễn theo từng cảnh, cuối cùng cũng đợi đến lúc diễn xong hết vai, có thể nghĩ xem tiếp theo có thể đi đâu để thư giãn.
Kết quả là hắn không ngờ rằng cơn ác mộng của mình vẫn chưa kết thúc, sau đó hắn nghe Trương Hằng nói tiếp: "Phần kết vẫn nên kịch tính một chút thì mới khiến người ta ấn tượng sâu sắc."
"Gì... gì là kịch tính?" Tertullus bây giờ đã hoàn toàn hóa thân thành một học sinh ngoan ngoãn nghe lời, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến vô danh này.