Trương Hằng cũng không biết là câu nói này có tác dụng, hay là vì bây giờ hai người đã cách mặt đất khá cao rồi, người Đức cuối cùng cũng không còn đạp loạn nữa, bình tĩnh lại, tuy nhiên lúc này cơ thể hắn cứng đờ như khúc gỗ và hai tay thì bám chặt lấy cánh tay của Trương Hằng.
Trương Hằng đưa Bach bay qua hai nhà kho, sau đó tìm một nơi không có người rồi hạ xuống đất.
Sau quá trình luyện tập trước đó, bây giờ hắn ngày càng thành thạo trong việc điều khiển đôi cánh bóng tối sau lưng mình, trước đây hắn cũng đã luyện tập bay mang vác, có thể khác với cảm giác nhưng đôi cánh trông có vẻ không có trọng lượng này lại có khả năng chịu tải khá tốt, khi Trương Hằng cất cánh, hắn có thể mang theo khoảng 250 cân, tức là khoảng hai người bình thường, tuy nhiên đây cũng là giới hạn rồi.
Hơn nữa, trọng lượng quá lớn sẽ ảnh hưởng đến tốc độ bay và sự linh hoạt của hắn, như lần này nếu những người trên mặt đất cùng ném vũ khí, Trương Hằng ước tính hắn chỉ có thể vô liêm sỉ dùng người Đức làm bia đỡ tên nhưng may thay, Satornilos và những người khác trông có vẻ như hoàn toàn bị dọa choáng váng, thậm chí còn đứng đó bất động, trơ mắt nhìn hai người bay qua đầu họ.
Còn người Đức vừa đáp xuống đất thì lập tức tìm một gốc tường bắt đầu nôn ọe.