“Cảm giác này là sao? Đã rất lâu rồi mình chưa từng có cảm giác muốn bảo vệ một cô gái như vậy.”
Tiên nữ váy trắng hoàn toàn đắm chìm trong tiếng đàn tranh tuyệt vời kia, để làn váy tuỳ ý theo gió phất phơ, bóng lưng nhỏ bé yếu ớt không nhuốm bụi trần.
Hạ Thiên Thần không dám tiến lên quấy rầy, bắt chước chim tước và bươm bướm dựa vào lan can cùng nhau thưởng thức khung cảnh tiên nữ đánh đàn.
Mãi khoảng mười mấy phút sau.
Tiên nữ váy trắng dường như đánh mệt rồi chậm rãi đứng dậy thì tiếng đàn mới im bặt.