Nếu thật sự là như vậy.
Mẹ của Sở Thu Hi rốt cục là xinh đẹp đến mức nào mới cùng một dã thú, còn có thể sinh ra một người xinh đẹp như Thu Hi.
Cho đến khi Thu Hi buông cổ tay của cô ra, dang rộng đôi tay trắng nõn bước tới ôm lấy cánh tay của người đàn ông trung niên đang cầm điếu xì gà.
Cô mỉm cười và gọi: “Cha”.
Hai chân của Hạ Tiểu Bạch đột nhiên mềm nhũn, chấp nhận hiện thực không tình nguyện này.