Sau khi Sở Thu Hi tắm xong không bao lâu thì Hạ Tiểu Bạch cũng thức dậy.
Đôi tay lười biếng gãi gãi đầu tóc xộc xệch, anh duỗi cái lưng mỏi ngáp một cái.
Đường cong cơ thể với làn da trắng như tuyết như tỏa sáng dưới nắng sớm mùa hạ, một cơn gió thổi qua làm anh cảm thấy có hơi lạnh.
Lúc này Hạ Tiểu Bạch mới phản ứng được, mình không hề mặc gì cả mà cơ thể chỉ được bọc trong một lớp chăn mỏng.
Anh đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, ở phía xa xa đối diện căn phòng là thành thị rộng lớn, khu vực lân cận không có bất kỳ tòa nhà cao tầng nào, coi như không đóng cửa sổ lại cũng không sợ bị người khác nhìn lén