“Em là cô bé đáng yêu của anh mà, tất nhiên là có thể tùy ý hôn anh rồi.”
Hạ Tiểu Bạch đưa tay lên gõ cái trán trơn bóng của cô một cái.
"Đúng là cô bé ngốc nghếch của anh.”
Sáng sớm ngày thứ hai.
Hạ Tiểu Bạch đang nằm ở phòng khách một cách tùy ý, giống như một con cá muối mất hết niềm tin nằm trên sô pha chơi Vương giả vinh diệu.