“Ngươi nói là, ngươi đánh nhau với người ta trong miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân?” Thường Ôn kìm nén cơn tức, nheo mắt, bước từng bước về phía Thường Uy, bàn tay nắm chặt đến phát ra tiếng ken két.
“Ca, là tên thợ thiêu thi kia xen vào việc của người khác trước, ngươi xem ta bị hắn đánh này.” Thường Uy chỉ vào vết bầm đen trên mắt mình, kêu lên.
“Ngươi nói là, ngươi còn muốn đuổi lão miếu hầu kia đi?” Thường Ôn càng bước càng đến gần.
“Lão già kia, không biết là từ đâu xuất hiện, ta thấy ông ta chính là một tên lừa đảo.” Thường Uy lời lẽ hùng hồn, nói: “Ca, hương hỏa trong miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân càng ngày càng thịnh vượng, hơn nữa miếu này còn là do chúng ta xây, cho nên miếu này phải do chúng ta quản lý chứ.”
“Ngươi nói là, ngươi không chỉ muốn đuổi lão miếu hầu đi, còn muốn chiếm miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân?” Thường Ôn đi tới trước mặt hắn ta.