Một lát sau, khi Thạch Lạc Niên vừa đặt điện thoại xuống, đứng dậy hoạt động gân cốt một chút, chuẩn bị tới phòng trực ban thì Đồng Tuyết lại vội vàng chạy đến phòng nghỉ.
"Lão Thạch, anh mau đi xem đi!" Đồng Tuyết nhìn thấy Thạch Lạc Niên, thì vội vàng nói.
"Sao vậy?" Thạch Lạc Niên thay đổi sắc mặt, còn tưởng là có bệnh nhân nguy kịch mới được đưa tới đây.
“Thanh Thanh và chủ nhiệm Trương cãi nhau rồi.” Đồng Tuyết kéo tay áo Thạch Lạc Niên.
“Hả? Vợ tôi và Trương Hồng cãi nhau? Tại sao?” Thạch Lạc Niên nghe được ba chữ “chủ nhiệm Trương” thì lông mày lập tức nhíu lại.