Lư Tân Khánh cõng Hô Diên Thế Kinh, vượt qua ruộng bậc thang, đi xuống đến đáy cốc.
Có núi chắn gió, hồ nước tĩnh lặng không gợn sóng, mấy cây cỏ lau mọc đầy góc Đông Nam, xung quanh toàn là cỏ đuôi chó, góc đối diện với cỏ lau chính là một gian nhà tranh.
Một con chó vàng đạp trên bãi cỏ chạy tới từ phía xa, sủa to gâu gâu với Lương Cừ, ý đồ xua đuổi đám người xâm nhập nơi này.
“Xùy! Xùy!”. Hô Diên Thế Kinh chỉ đơn giản gọi vài tiếng đã nhẹ nhàng đuổi chó đi, quay đầu lại giải thích với Lương Cừ:
“Con chó này được nuôi ở sơn cốc trong bang, nhìn thấy người lạ là thích sủa như vậy”