Nhưng hiện tại… Thảo nào hán tử kia chỉ đưa hai hạt dưa vàng, thì ra gã mua tin “không độc quyền”.
Nhìn người mua lần lượt tìm đến, bạc trước mặt Trần Tích càng lúc càng nhiều, chỉ trong thời gian một nén hương, đã kiếm được hai trăm hai mươi lượng bạc.
Tiểu Mãn mắt không rời đống bạc, nhìn chằm chằm: “Công… công tử, hay là chúng ta ở lại Cố Nguyên đi, tiền này kiếm dễ dàng quá.”
Trần Tích dở khóc dở cười: “Ta cũng đâu có nhiều tin tức để bán như vậy.”
Tiểu Mãn ngập ngừng: “Hay là… Người đi tìm mấy tên giang dương đại đạo ác danh giết cả nhà, cướp hết tiền của chúng, sau đó quay lại bán tin tức về cái chết của chúng, một mũi tên trúng hai đích.”