Chính đường khách điếm, Vương Quý bưng khay màn thầu nóng hổi, xoay lưng về phía Trần Tích, trong lòng bất an.
Hắn thầm nghĩ, nếu Trần Tích tới đòi màn thầu, bản thân nên dùng lý do gì để thoái thác đây?
Nhưng Trần Tích chẳng buồn để ý tới Vương Quý, mà đi thẳng về phía cầu thang bên trái. Mỗi bước Trần Tích đi, Vương Quý lại nương theo tiếng bước chân mà xoay người, cốt để luôn quay lưng về phía Trần Tích.
Lúc này, Trần Vấn Hiếu đứng ở khúc quanh cầu thang tầng hai, cao giọng gọi: "Vương Quý, sao lâu thế, cơm còn chưa..."
Khi nhìn thấy Trần Tích, thanh âm của hắn đột ngột im bặt, xoay người đi vào trong phòng.