Trần Tích lắng nghe tiếng bước chân vội vã của Tiểu Mãn chạy càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất ở cuối hành lang.
Hắn đôi khi không tài nào hiểu nổi nha hoàn này, nàng khi thì ngốc nghếch, khi thì tinh ranh, chuẩn mực đạo đức thất thường khó lường.
Bảo nàng là người xấu ư? Nhưng nàng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Trần Tích, nhiều lần lén lút cầm Phật Môn Thông Bảo lên rồi lại nhiều lần đặt xuống.
Bảo nàng là người tốt ư? Nhưng nàng lại muốn giết người bán tin tức…
Tựa như có người dạy dỗ nàng đạo lý, nhưng lại thiếu mất vài mảnh. Hoặc giả, người dạy nàng vốn dĩ là như vậy, Tiểu Mãn chỉ là bắt chước theo mà thôi.