Nghe được thực khách ca ngợi, nụ cười trên mặt Vương Thanh Trạch càng đậm hơn nữa. Hắn ôm quyền về phía mọi người, cười nói: "May có các vị đạo hữu tiền bối ủng hộ, nếu không tiệm chúng ta đã sớm đóng cửa, tửu lâu Tứ Hải chúng ta ra hai loại linh cao (cao: bánh), mời các vị thưởng thức một chút, cho một ít ý kiến."
Vương Thanh Trạch vừa dứt lời, năm tên sai vặt áo xanh từ sân sau đi ra, trên tay đều bưng một cái khay, tặng cho mỗi một bàn khách một đĩa linh cao.
Hành động này, làm khách nhân khác khen ngợi không thôi.
Vương Thanh Trạch có thể kinh doanh tửu lâu Tứ Hải tốt như vậy, trừ gia tộc đầu tư, bản thân hắn cũng tốn không ít tâm tư.
Đồ ăn ngon nữa, ăn nhiều sẽ ngấy, vì thế, hắn bỏ số tiền lớn mời ba vị linh trù sư cùng hai vị cao điểm (bánh ngọt) sư, cách một đoạn thời gian liền đẩy ra một món mới, thỉnh thoảng tặng cho khách nhân một ít thức ăn, linh cao, hoa quả, canh cá vân vân miễn phí, khách hàng cũ tới đều sẽ ưu đãi, một ít khách nhân tiêu phí tương đối cao, ngày lễ ngày tết đều sẽ tặng một phần quà, hắn lúc này mới làm ăn tửu lâu Tứ Hải tốt như vậy.