Ngay cả nỗi đau từ vết thương bị hắn đạp lên dường như cũng biến thành một loại khoái cảm kỳ dị.
Ả ta ngày thường coi nam nhân như đỉnh lô, sau khi thải bổ liền vứt bỏ như rác rưởi, giờ phút này lại toàn thân nhếch nhác, hết sức cung kính quỳ sau lưng một nam nhân, hèn mọn dập đầu.
Dưới ánh trăng, thân ảnh kia cao lớn, bá đạo, ngạo nghễ đến nhường nào.
Trương Cửu Dương cảm nhận được tia nóng rực ẩn khuất trong ánh mắt ả, không khỏi có chút lấy làm lạ, ả ta chẳng phải nên hận hắn sao?
"À phải rồi, đợi sau này ngươi gặp Nguyệt Thần, giúp ta chuyển lời."