Vạn Phù Lâu.
Trời tối gió lớn, huyết khí ngút trời.
Khi Tôn Thiên Trì mặt đầy u ám từ xa trở về, hắn đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn căm phẫn đến muốn nứt cả tròng mắt.
Dưới ánh trăng, Vạn Phù Lâu đã hoàn toàn biến thành phế tích, không còn một nơi nào nguyên vẹn. Càng đáng sợ hơn, mặt đất dày đặc thi thể của đệ tử Vạn Phù Lâu.
“Sao có thể…”