Chỉ thấy một đạo độn quang băng oánh, chở một vị mỹ nhân mặc váy cung đình ước chừng hai mươi ba mươi tuổi tới, mi tâm nàng điểm chu sa, dáng vẻ nhàn nhã, đoan trang hào phóng.
“Nạp Lan sư tỷ, kỳ thật ta không phải về Ngạo Nguyệt cung, mà là đi tìm Tư Đồ Lan. Tư Đồ đạo hữu ở phía sau dưỡng thương, Văn Nguyệt có chút mong nhớ.”
Hạ Văn Nguyệt thong dong đáp.
“Tư Đồ Lan? Văn Nguyệt Thiền thật sự động tâm với hắn rồi sao? Vì người này, không tiếc đắc tội sư tôn, cự tuyệt tác hợp của lão nhân gia nàng?”
Nạp Lan sư tỷ lộ vẻ kinh ngạc, khó có thể tin, sư muội trăm năm nay tâm như huyền băng, cũng có một ngày bị băng sơn hòa tan, nội tâm bị đả động.