Vẫn là một góc sân trong Phương phủ, Phương Vọng nhìn thấy Chu Tuyết.
Phương Vọng hít một hơi thật sâu, nói: “Đa tạ.”
Chu Tuyết nhìn hắn chăm chú, nói: “Ta cũng là một thành viên của Phương gia, hà cớ gì phải nói lời cảm ơn?”
“Bây giờ tình hình của Phương phủ thế nào? Phong cách làm việc của Thánh tộc, hẳn không thể nói được là làm được.”
Phương Vọng hỏi.