TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 198: Độ Hư cảnh, Thiết Thiên Thánh giáo. (2)

Phương Vọng hơi nghiêng đầu, dùng khóe mắt liếc đi, dọa người mặc áo choàng đen sợ đến nhanh chóng lui lại, kéo ra khoảng cách trăm trượng.

“Dừng lại.”

Phương Vọng nói khẽ, Tiểu Tử lập tức dừng lại.

Âm Dương Huyền Minh Chân công!

Lục Viễn Quân!

Phương Vọng rất tinh tường với Huyền Minh ấn, vừa rồi một chưởng Lục Viễn Quân đánh về phía hắn chính là Huyền Minh ấn.

Rất tốt!

Cuối cùng cũng bắt được ngươi!

“Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại xông vào, xem ra là tham lam đang kéo ngươi rơi xuống vực sâu.”

Phương Vọng liếc xéo Lục Viễn Quân, nói bằng âm thanh lạnh lùng.

Lục Viễn Quân âm thầm kinh hãi, vì sao Huyền Minh ấn của hắn không thành công?

Vừa rồi pháp thuật bảo vệ Phương Vọng là gì?

Lẽ nào là…

Hộ Thể Thần Cương?

Làm sao có thể được!

Vì sao Hộ Thể Thần Cương lại có lực phòng ngự mạnh như thế?

Lục Viễn Quân thầm khó hiểu trong lòng. Hắn cũng từng tu hành Hộ Thể Thần Cương của Thái Uyên môn, nhưng ngay từ lúc hắn bước vào Huyền Tâm cảnh, hắn đã từ bỏ thuật này, tiêu hao lớn không nói, lực phòng ngự cũng không mạnh như vậy.

Trần An Thế đi vào sau lưng nam tử áo tím, ôm quyền nói: “Tiền bối, Phương Vọng không thu được, hắn có quan hệ với Kim Tiêu giáo!”

Nghe thấy ba chữ Kim Tiêu giáo, ánh mắt nam tử áo tím thay đổi.

“Tiền bối, giúp đồ nhi ta thu lại hồn phách của hắn đi, nói như vậy, thiên tư của Phương Vọng vẫn có thể có tác dụng với chúng ta! Đồ nhi ta vì khôi phục Thánh bảo, đã bỏ ra tất cả!”

Trần An Thế nhanh chóng nói, giọng điệu nghiêm túc.

Nghe vậy, nam tử áo tím khẽ gật đầu.

Lúc này, âm thanh của Phương Vọng truyền đến: “A? Thánh bảo? Rất mạnh sao? Có thể cho ta xem một chút không?”

Nghe thấy lời của Phương Vọng, nam tử áo tím cười nhìn trông hắn, nói: “Hậu bối, có nhiều thứ không phải ngươi muốn nhìn là có thể nhìn.”

Hắn nâng tay phải lên, ngưng tụ ra một toà tháp nhỏ màu đen trong lòng bàn tay, nhanh chóng biến lớn, tổng cộng tầng chín, mỗi tầng một có bốn pho tượng khác nhau đang đứng, rất sống động, khiến người ta nhìn một lần, đã có loại cảm giác mê huyễn.

Lục Viễn Quân cũng lấy ra hồ lô màu đen. Ba con quỷ thần nổi lên, áo đen của hắn tung bay, giống như lệ quỷ trên không, cùng nam tử áo tím vây quanh trước sau Phương Vọng.

Đúng lúc này!

Một luồng khí tức mạnh mẽ lướt đến từ chân trời bốn phương tám hướng, có mấy luồng khí tức làm Phương Vọng cảm thấy quen thuộc, hẳn là mấy vị phong chủ của Thái Uyên môn.

Lại có chi viện đến.

Giống như trong chuyện xưa, luôn luôn khoan thai tới chậm.

Nhưng bây giờ là sân nhà của Phương Vọng, không ai có thể che giấu uy phong của hắn!

Phương Vọng chậm rãi xoay người, Kim Lân Bạch Vũ Y hiện lên ngoài thân, từng con kim long màu vàng giận dữ vờn quanh người hắn, tiếng long ngâm liên tiếp vang lên. Bảo vật này vừa xuất hiện, ánh mắt của nam tử áo tím khẽ biến, mọi người Xi Ma tông càng tái mét cả mặt.

Áo này vừa nhìn đã thấy phi phàm!

Ít nhất là pháp khí tuyệt phẩm!

Phương Vọng lặng lẽ nhìn về phía Lục Viễn Quân, hắn lạnh giọng nói: “Chấm dứt nhân quả đi, hôm nay, cho dù là Thiên Vương lão tử đến đây, ngươi cũng phải chết!”

Nghe vậy, đáy lòng Lục Viễn Quân cuồng loạn.

“Hắn nhất định nhận ra thân phận của ngươi!”

Âm thanh của Triệu Chân vang lên bên tai Lục Viễn Quân, giọng điệu điên cuồng.

Lục Viễn Quân nghe xong, lập tức gỡ xuống mặt nạ, hiển lộ ra khuôn mặt anh tuấn của mình. Hắn nhìn Phương Vọng, hít sâu một hơi, nói: “Không ngờ rằng ngươi và ta lại đi đến một bước này.”

Trước đó, bọn họ gặp nhau, trò chuyện với nhau, đều tiếp đón bằng khuôn mặt tươi cười, bây giờ trong mắt nhau đều là sát ý.

Phương Vọng mặt không biểu cảm, hỏi: “Thật sự không ngờ sao?”

Hắn bước ra một bước, đạp bước trên không về phía Lục Viễn Quân, Luân Hồi chung bồng bềnh sau lưng hắn, đi sát phía sau.

Lục Viễn Quân thúc đẩy Âm Dương Huyền Minh Chân công, khí đen nhè nhẹ vờn quanh thân, khí thế của hắn liên tiếp cao thăng.

Hắn lại đã đạt tới Ngưng Thần cảnh!

Thế nhưng khóe miệng của hắn bắt đầu rướm máu, rõ ràng là thân thể có thương tích.

Lục Viễn Quân đang muốn trả lời, Phương Vọng chợt bay thẳng đến hắn.

Ầm --

Tiếng nổ vang ma quái truyền đến từ sau lưng Phương Vọng, làm thân hình hắn chậm lại. Trong điện quang hỏa thạch, Luân Hồi chung chợt run lên, một tiếng chuông càng to hơn vang lên, che giấu tiếng nổ ma quái ở phía, kinh thiên động địa.

Theo tiếng chuông vang lên, tốc độ của Phương Vọng bỗng nhiên tăng lên.

Nam tử áo tím ở xa phía sau nhíu mày, ánh mắt khóa chặt Luân Hồi chung, ánh mắt ẩn chứa kinh dị.

Nhìn thấy Phương Vọng đánh tới, Lục Viễn Quân cũng không né tránh, lập tức nhấc chưởng vung đi, linh lực bành trướng lấy thế dời núi lấp biển đánh thẳng hướng Phương Vọng.

Chợt!

Phương Vọng ngưng tụ ra Khí Long quanh thân, hóa thành một con trường long trạng thái khí cường thế rẽ ra linh lực của hắn. Thấy cảnh này, Lục Viễn Quân thu chưởng, một lần nữa đẩy chưởng ra, trong lòng bàn tay của hắn hiện ra phù văn ma quái.

Tay phải Phương Vọng thu kiếm, tay trái hóa chưởng đánh tới.

Hai người nhanh chóng va chạm vào nhau, song chưởng tấn công nhau.

Lục Viễn Quân lộ ra mừng rỡ như điên nụ cười trên mặt, nụ cười của hắn dần trở nên dữ tợn, nhưng một giây sau, nét mặt của hắn lại trở nên hoảng sợ, thậm chí lộ ra vẻ không dám tin.

“Không thể nào… Ngươi…”

Lục Viễn Quân nghẹn ngào kêu lên. Hắn muốn rút tay, nhưng tay phải của hắn giống như đã dính lên bàn tay trái của Phương Vọng, không thể động đậy.

Ba con quỷ thần phía sau hắn như gặp được thiên địch, ôm đầu khóc thét, căn bản không dám tấn công Phương Vọng.

Âm Dương Huyền Minh Chân công!

Phương Vọng cảm nhận được phía sau có lực lượng mạnh mẽ đột kích, tay trái của hắn đẩy mạnh về phía trước.

Ầm!

Thân xác của Lục Viễn Quân bị đánh nổ, hóa thành sương máu. Gần như ngay lập tức, Phương Vọng xoay người đâm tới một kiếm, Thiên Địa kiếm ý bỗng nhiên bùng nổ, hình thành một luồng kiếm khí lóng lánh sáng chói đánh tới.