“
Phương Vọng cầm lấy lệnh bài đại đệ tử, thần thức dò vào trong đó, phát hiện đám đệ tử chấp hành nhiệm vụ của Thái Uyên môn chỉ còn lại có hơn tám mươi người, mà ở phương hướng khác, đang có rất nhiều điểm sáng tới gần, coi số lượng ít nhất cũng có hơn vạn. Đã có một nhóm điểm sáng gia nhập chiến trường rồi.
Tốc độ di chuyển thật nhanh!
Phương Vọng bị viện trợ của Thái Uyên môn làm kinh ngạc, tốc độ này đương nhiên không so đQRitẏược với hắn, nhưng số lượng như thế mà còn có thể cùng bay nhanh như vậy, không phải là pháp khí mạnh mẽ nào đó đấy chứ?
“Tiểu Tử, tăng thêm tốc độ, đừng để ta làm anh hùng lên sân cuối cùng.”
Phương Vọng thúc giục, ánh mắt của hắn nhìn thẳng phía trước, mây đen cuồn cuộn phía chân trời, giống như bão tố sắp xảy ra.
Tiểu Tử nghe xong, lập tức tăng tốc.
Tiểu Tử chính là Yêu Vương, phi hành hết sức nhanh đến vô cùng.
Thông qua lệnh bài đại đệ tử, Phương Vọng có thể tính ra khoảng cách tới chỗ cần đến, dựa theo tốc độ của Tiểu Tử, hẳn là sẽ không quá lâu.
Có thể làm cho Thái Uyên môn tiếp viện nhiều đệ tử như vậy, chứng tỏ quy mô một trận chiến này cực lớn. Lại tính cả Thiên Xu giáo, Huyền Hồng Kiếm tông, Xi Ma tông, tất nhiên là vượt xa trận chiến ở Thanh Thiền Cốc kia, cho nên Phương Vọng không tiến đến trước tiên. Hắn nhất định phải cố gắng bảo tồn linh lực.
Ánh mắt Phương Vọng trở nên thâm thúy, ánh mắt giống như đã vượt sông xuyên núi, nhìn thấy mảnh chiến trường chính ma giao phong kia.
Ầm!
Một viên hỏa cầu thật lớn từ trên trời giáng xuống, Phương Tử Canh bị nổ bay ra ngoài. Sau khi hạ xuống, hắn lăn liên tiếp mấy vòng mới dừng lại được. Hắn nhanh chóng bò dậy, xoa xoa dấu máu trên mặt, rồi ngẩng đầu nhìn lại, một bóng dáng bay ra từ trong biển lửa.
“Không ngờ rằng ngươi vẫn rất ngoan cường.”
Đây là tu sĩ tướng mạo thường thường của Xi Ma tông, ánh mắt hắn nhìn về phía Phương Tử Canh tràn ngập sát ý.
Tu vi của Phương Tử Canh còn chưa đạt tới Linh Đan cảnh, hắn tự biết mình chắc chắn không phải địch thủ của đối phương, nhưng phóng mắt nhìn lại, đệ tử tam đại giáo phái cũng gặp phải vây công, tình thế nghiêm trọng.
Trong điện quang hỏa thạch, Phương Tử Canh lập tức lấy ra một mảnh cổ ngọc từ trong túi trữ vật. Hắn cắn nát ngón tay, ấn máu tươi lên cổ ngọc, trong chốc lát, cổ ngọc bắn ra hào quang óng ánh, làm ma tu sắp ra tay kinh ngạc, không dám khinh thường.
Cùng lúc đó.
Cố Ly, Phương Hàn Vũ, Diệp Tưởng, Chu Hành Thế, Lý Ngu,… vân vân, những đệ tử Thái Uyên môn từng gặp gỡ Phương Vọng cũng hỗn chiến ở đó, ai nấy đều đã bị thương, tình huống không lạc quan.
“Chịu đựng, trợ giúp đến rồi!”
Lý Ngu cao giọng hô, rồi quay thân tránh né, một phi tiêu độc bay sát qua trước mặt hắn, hắn nhấc kiếm chém tới. Một luồng kiếm khí đánh tới từ dưới lên, đánh lui ma tu trên không trung.
Ở chân trời phía đông, mấy trăm tên đệ tử Thái Uyên môn đạp kiếm mà đến. Người dẫn đầu là Tham Thụy chân nhân, hắn giơ cao một ngọn cờ lớn, hình thành kình khí mắt thường có thể thấy được bao trùm các đệ tử, khiến cho tốc độ phi hành của các đệ tử cực nhanh, giống như một thanh kiếm sắc bén cường thế giết vào chiến trường.
“Công kích!”
Tham Thụy chân nhân quát, đệ tử Thái Uyên môn phía sau đều bấm pháp quyết, thi triển pháp thuật, oanh tạc ma tu dọc đường, mà mục tiêu của Tham Thụy chân nhân là tế đàn ở phương xa.
Không chỉ là chi viện của Thái Uyên môn đến, chi viện của Thiên Xu giáo, Huyền Hồng Kiếm tông cũng lần lượt chạy đến, nhưng phần lớn đều bị ma tu Xi Ma tông ngăn cản ở bên ngoài.
Hiện nay, Xi Ma tông đã đưa vào quá ba vạn ma tu, không có người nào là Dưỡng Khí cảnh, số lượng còn đang tăng lên.
Trung tâm chiến trường, trên tế đài cột khí màu máu đang không ngừng hấp thu thi thể huyết nhục, núi thây xung quanh vì đó mà lắc lư. Từng cỗ thi thể bị gió mạnh cuốn vào trong cột khí màu máu, giống như vòi rồng màu máu.
Trên vùng đất trống hoang vu phía đông, Từ Cầu Mệnh quỳ một chân trên đất, máu tươi làm bết dính tóc mai của hắn thành từng đoạn từng đoạn. Hắn há mồm thở dốc, bóng kiếm sau lưng trở nên yếu ớt, có thể có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.
Nam tử tóc trắng đứng ngoài mười trượng, mặt không cảm xúc: “Năng lực của ngươi nếu chỉ có như thế, vậy thì vẫn cúi đầu đi, sau này ngươi sẽ hiểu đây là một hồi cơ duyên.”
Từ Cầu Mệnh run run rẩy rẩy đứng dậy.
Bịch!
Bên cạnh truyền đến một tiếng vang, Từ Cầu Mệnh liếc mắt nhìn, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại. Chỉ thấy một ông lão máu me khắp người nằm trên mặt đất, tứ chi rõ ràng bị gãy, thê thảm đến cực hạn.
“Thái thượng trưởng lão…”
Từ Cầu Mệnh ngẩng đầu nhìn lại theo. Con hắc mãng to lớn trên bầu trời đang lượn vòng, chấm đỏ trên thân mãng giống như từng con mắt, có vẻ vô cùng đáng sợ trong thiên địa mờ tối.
“Bọn họ rốt cuộc có lai lịch gì…”
Trong đầu Từ Cầu Mệnh lại một lần sinh ra tuyệt vọng.
Nam tử tóc trắng kia đã thể hiện ra thực lực gần như vô địch, mà nam tử áo tím đứng trên đỉnh đầu hắc mãng rõ ràng càng mạnh hơn.
Hai người này tuyệt đối đến từ bên ngoài Đại Tề!
“Nếu hắn không chịu thần phục ngươi, không bằng đưa hồn phách của hắn cho chúng ta đi!”
Âm thanh của Trần An Thế truyền đến, chỉ gặp hắn xách Triệu Truyền Càn đã mất ý thức bay tới.
Nam tử tóc trắng liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.
Phía trên, nam tử áo tím đứng trên đỉnh đầu hắc mãng, đôi mắt chăm chú nhìn cột khí màu máu.
Nhìn kỹ lại, cột khí màu máu giống như ngọn lửa nóng bỏng cháy hừng hực, kết nối trời và đất. Bên trong cột khí mơ hồ có thể thấy một bóng người bàng đại cuộn mình, giống như một con cự yêu sắp thai nghén ra.
“Đáng tiếc, tu sĩ nơi này quá yếu.”
Nam tử áo tím tự lẩm bẩm, giọng điệu tràn ngập tiếc hận.
Bất chợt, hắn hình như cảm nhận được gì, quay phắt lại nhìn, hai mắt nheo lại đến, nhìn về phía cuối thiên địa.