Về Thiên Cung kích, thì không nhất định.
Phương Vọng luôn cảm giác Thiên Cung kích còn ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ hơn, chờ hắn đi đào móc. Dù sao đây là bảo linh Thiên Cung tự sáng tạo.
“Cứ gọi là Luân Hồi chung đi.”
Phương Vọng tự lẩm bẩm, đặt tên cho chuông này.
Vì tạo nên chuông này, hắn còn rót vào một chút lý giải về Âm Dương Huyền Minh Chân công, khiến cho nó có lực âm dương. Ngoại trừ phong ấn, khống hồn, chuông này còn có thể bắn ngược phong ấn, khống chế.
Vừa định ra tên của Luân Hồi chung, chuông lớn trên đỉnh đầu bắn ra Phương Vọng lực trùng kích mạnh mẽ, Tiểu Tử lập tức điều động yêu lực, ổn định thân hình.
Đại trận kiếm khí của Thiên Địa kiếm ý bị rung chuyển, cũng may đây chỉ là dao động tố linh, cũng không phải là toàn bộ lực lượng của Luân Hồi chung.
Phương Vọng lại một lần nữa nhắm mắt, cố gắng tiếp nối quá trình tố linh, khiến Luân Hồi chung càng mạnh hơn.
Nửa ngày sau.
Thiên Địa kiếm ý tiêu tán, Tùng Kình Uyên lập tức đi vào sau lưng Phương Vọng, thấy hắn đứng ở đầu cầu, hoạt động gân cốt, thoạt nhìn không khác gì lúc đến.
Luân Hồi chung đã bị Phương Vọng thu vào trong không gian bảo linh.
“Phương Vọng, bây giờ ngươi là tu vi gì?”
Tùng Kình Uyên hỏi.
Phương Vọng cũng không quay đầu lại, nhẹ giọng cười nói: “Ngưng Thần cảnh tầng một.”
Quả nhiên!
Mặc dù Tùng Kình Uyên đã sớm ngờ tới, nhưng nghe thấy Phương Vọng đích thân thừa nhận, đáy lòng hắn vẫn run lên vì đó.
Phương Vọng xoay người lại, nói: “Ta còn có việc, trước khi đi, ngươi có nhu cầu gì không?”
Tùng Kình Uyên suy nghĩ một lúc, khẽ lắc đầu.
Phương Vọng cười một tiếng, sau đó xoay người đối mặt mặt hồ, tay phải vung tay áo. Một luồng kiếm khí giết ra, lấy tốc độ cực nhanh bay lượn qua bao la mặt hồ, đánh trúng vào núi cao đối diện.
Ầm ầm --
Bụi đất tung bay, ngọn núi run rẩy dữ dội.
Tùng Kình Uyên hoang mang nhìn lại, không rõ Phương Vọng đang làm gì.
Theo bụi đất tiêu tán, trên vách núi đá đối diện xuất hiện một vết nứt dài đến mười trượng. Đó là một cái vết kiếm, cách thật xa nhìn lại, cũng có thể cảm nhận được khí tức bén nhọn vết kiếm đó phát ra.
Đó là…
Tùng Kình Uyên nheo mắt lại, tâm thần chấn động.
Phương Vọng đưa tay đánh một chiêu, rồi nhét Tiểu Tử vào trong lòng, thả người nhảy lên, hóa thành một luồng sáng trắng lướt về phía chân trời.
Tùng Kình Uyên chăm chú nhìn vết kiếm trên vách núi phương xa, trong hai mắt của hắn hiện ra một bóng dáng, chính là bóng dáng Phương Vọng, đang nhanh chóng vung kiếm, kiếm chiêu biến ảo khó lường.
Càng ngày càng nhiều kiếm thị, kiếm tu chạy đến, quan sát đánh giá vết kiếm kia.
Bên kia.
Tiểu Tử đã biến lớn, Phương Vọng đứng trên đỉnh đầu nó, nắm lệnh bài đại đệ tử trong tay, dùng thần thức dò xét vị trí của đám người Phương Hàn Vũ.
Tiểu Tử bay đi về phương hướng Phương Vọng chỉ.
Phương Vọng chú ý tới nhóm này đệ tử không sát lại dày đặc như trước đó, hơn nữa còn ít đi hai ba mươi người.
Xem ra đã đánh nhau rồi!
Ánh mắt Phương Vọng lấp lóe.
Xi Ma tông, chí bảo, hiến tế…
Hắn luôn cảm thấy trận chiến này lại liên quan đến Lục Viễn Quân.
“Lục Viễn Quân, hy vọng ngươi thật sự ở đó.”
Phương Vọng yên lặng nghĩ trong lòng.
Nhân quả này nên chấm dứt rồi.
Không nhổ cái gai này, Phương Vọng làm sao tiêu diêu tự tại được?
…
Cuồn cuộn lôi vân bao trùm mảnh đất mấy trăm dặm, mây đen tiếp cận, thiên địa lâm vào sự ngột ngạt.
Phía trên hoang nguyên, một cột khí màu máu kết nối trời và đất, phía dưới là một toà tế đàn to lớn chế tạo thành từ đá xanh. Xung quanh chất đống thi thể đếm không hết, có người có yêu, cũng có thú, thi thể thành núi, huyết hải khô cạn, dị thường đáng sợ.
Nhìn lại từ xa xa, bốn phương tám hướng đều có bóng dáng tu sĩ chiến đấu.
Xi Ma tông phái ra chừng hơn vạn tu sĩ, tất cả đều thống nhất mặc áo bào đỏ của tông môn. Bọn họ vây công tu sĩ Thái Uyên môn, Thiên Xu giáo, Huyền Hồng Kiếm tông ở các nơi.
Chiến trường liên miên hơn trăm dặm, khắp nơi là cảnh tượng hoang tàn vì bị pháp thuật đánh nổ, nhìn thấy mà giật mình.
Phương Hàn Vũ tóc tai bù xù cầm song kiếm trong tay chiến đấu, một mình chiến mười mấy tên ma tu. Các loại pháp thuật truy kích hắn, hắn nhanh chóng tránh né, dáng người như quỷ mị, Tuyệt Tâm Tà Mục vạch ra hai sợi tơ máu trong thiên địa mờ tối.
Bất chợt!
Phương Hàn Vũ thả người vọt lên, linh lực bao trùm toàn thân, hóa thành một con Khí Long, bay xoắn ốc mà lên, xông phá trận pháp. Tiếp đó hắn cởi bỏ Cửu Long Thần Biến quyết, đâm tới một kiếm, kiếm khí của Kiếm Thánh khiến cho hắn hóa thành một luồng ánh đỏ bay đến, thế không thể đỡ.
Tại một phương hướng khác, mấy người Từ Cầu Mệnh, Lữ Trường Ca, Diệp Tưởng, Triệu Truyền Càn cũng bày ra thực lực lấy một địch nhiều.
Nhất là Từ Cầu Mệnh, một mình hắn bị năm trăm tên ma tu vây công, mà không rơi vào thế yếu!
Chỉ thấy Từ Cầu Mệnh dùng ngón tay phải làm kiếm, tay trái gác sau thắt lưng, tay phải nhanh chóng vung lên. Từng luồng kiếm khí ngang ngược giết ra từ trong bóng kiếm sau đầu hắn, đánh tới theo phương hướng hắn chỉ, thanh thế to lớn. Ma tu Xi Ma tông căn bản không ngăn cản được, chỉ có thể tránh né, nhưng dù như thế, trong thời gian mỗi nhịp thở đều có người bị thương, thậm chí bỏ mình.
Ầm ầm.
Ở mặt phía bắc tế đàn, mặt đất nhấc lên sóng bụi cuồn cuộn, rất có thế cuốn lên cả trời. Một bóng dáng bay ra từ đó, đúng là trưởng lão truyền thừa của Thái Uyên môn, Triệu Truyền Càn. Hắn vết thương chằng chịt, tay cầm một cái thước dài bằng bạch ngọc, thân thước lượn quanh khí diễm, phát ra uy thế lớn lao.
Trần An Thế cao cao tại thượng chân đạp một cái hồ lô, tay cầm một thanh trường đao, nhìn xuống Triệu Truyền Càn, nói: “Tiểu sư đệ, làm gì phải giãy giụa, chỉ cần ngươi cúi đầu trước ta, sư huynh có thể giữ lại một mạng cho ngươi.”
Triệu Truyền Càn mặt không biểu cảm, tay phải nhấc thước, hai ngón tay trái bôi lên thân thước, máu tươi vẩy ra. Tiếp đó hắn vung thước chém tới, từng luồng kiếm khí lướt qua huyết châu, đột nhiên lột xác thành kiếm khí màu máu đánh tới, lướt ngang trời cao, xoắn nát sóng bụi dọc đường.