Chuyện hắn có thể tạo nên nhiều bảo linh bản mệnh, hắn định tiếp tục giấu giếm đi. Hiện tại người trong thiên hạ đều cho rằng hắn là kiếm tu, đây là chuyện tốt.
Chỉ có kẻ địch sắp chết đi mới có cơ hội kiến thức được toàn bộ bảo linh của hắn!
Tiểu Tử nghe xong. Chỉ cần rời khỏi Thái Uyên môn, nó cũng vui vẻ rồi, nó lập tức đi lên đầu vai Phương Vọng.
Sau khi thu thập xong, Phương Vọng treo ba cái túi trữ vật trên eo, lại phối hợp Thanh Quân kiếm, sau đó đi ra khỏi sơn môn động phủ.
Thanh Quân kiếm có thể để vào túi trữ vật, nhưng hắn cảm thấy treo ở bên hông đẹp trai hơn.
Hắn tiến đến thăm hỏi Quảng Cầu Tiên đầu tiên, báo cho biết mình phải đi ra ngoài một chuyến.
“Ta không hỏi ngươi đi đâu vậy, chẳng qua có một chuyện cần ngươi ra tay.”
Quảng Cầu Tiên cười ha hả nói, nhìn Phương Vọng, trong mắt hắn tràn ngập chờ mong.
Phương Vọng cười nói: “Chưởng môn mời nói, bế quan nhiều năm như vậy, ta cũng nên hiển thần thông chút.”
Quảng Cầu Tiên nhẹ gật đầu, nói: “Một năm trước, chúng ta biết Xi Ma tông đạt được một chí bảo, là chí bảo ngàn năm chưa từng xuất hiện của Tu tiên giới Đại Tề. Chẳng qua Xi Ma tông hình như gặp được phiền phức, không cách nào khiến bảo vật này nhận chủ, cho nên bọn họ triệu tập giáo chúng, chuẩn bị tiến hành một hồi đại tế tự, hiến tế trăm vạn sinh linh, thức tỉnh linh của chí bảo.”
“Ta và Huyền Hồng Kiếm tông, Thiên Xu giáo đã thương lượng, chuẩn bị mượn cơ hội này trực tiếp diệt trừ Xi Ma tông. Tính toán thời gian, đoán chừng Xi Ma tông sắp bắt đầu cúng tế. Về thời gian cụ thể, người ta sắp xếp cũng không tìm hiểu rõ, ngươi có lệnh bài đại đệ tử, ngươi dựa theo danh sách này tìm kiếm nơi phần lớn người tập trung.”
Nói xong, Quảng Cầu Tiên đưa tay vung lên, một tờ giấy vàng bay vào trong tay Phương Vọng.
Phương Vọng cúi mắt xem xét, mặt không đổi sắc.
Nhưng hắn đã bắt được ba cái tên.
Phương Hàn Vũ, Phương Tử Canh, Cố Ly!
Phương Vọng lập tức thu giấy vàng vào trong túi trữ vật, sau đó hành lễ với Quảng Cầu Tiên, xoay người rời đi.
Quảng Cầu Tiên nhìn bóng lưng Phương Vọng, quỷ thần xui khiến hỏi một câu: “Nếu gặp được Lục Viễn Quân, ngươi sẽ làm thế nào?”
Phương Vọng dừng bước lại, cũng không quay đầu lại nói: “Phản đồ tông môn, đương nhiên là giết.”
Quảng Cầu Tiên khẽ nhíu mày, thở dài một tiếng, nói: “Đi thôi, nhớ kỹ, ngươi là đại đệ tử Thái Uyên môn, sau này sẽ là chưởng môn của Thái Uyên môn.”
Phương Vọng quay đầu, cười nói với Quảng Cầu Tiên: “Chưởng môn, ta định sẽ không làm Thái Uyên môn mất mặt.”
Dứt lời, hắn cất bước rời khỏi Thủy Uyên điện.
Ánh mắt Quảng Cầu Tiên trôi nổi, hình như nhớ đến chuyện cũ, trong mắt lộ ra vẻ đau buồn.
…
Sau khi rời khỏi chủ mạch, Phương Vọng trực tiếp bay về phía chủ thành tông môn. Dọc đường, hắn đội mũ rộng vành, hơi cúi đầu, khiến người ta không nhìn thấy mặt mũi của hắn.
Một đường đi vào Đạo Pháp các, hắn lộ ra thân phận đại đệ tử của mình, sai người dẫn hắn tiến về tầng cao nhất, hắn muốn tu hành pháp thuật phong ấn.
Tầng lầu các cao nhất chỉ có số ít mấy người đang đi lại, đều là trưởng lão, phong chủ. Bọn họ nhìn thấy Phương Vọng đi tới, đều mỉm cười gật đầu với hắn, không ai lên tiếng, Phương Vọng cũng cười gật đầu đáp lại.
Đại đệ tử có thể tu hành tất cả công pháp của Thái Uyên môn, vì trở thành đại đệ tử, đầu tiên phải có cống hiến khổng lồ.
Từng cái từng cái giá sách dựng thẳng ở đây, trước mỗi tủ sách đều treo tấm bảng gỗ, bên trên ghi chú loại hình đạo pháp.
Phương Vọng đi thẳng tới trước tủ sách đạo pháp phong ấn, ở đây trưng bày từng miếng ngọc giản. Bên cạnh ngọc giản có bày một tờ giấy vàng, trên đó giới thiệu về đạo pháp trong ngọc giản.
Hai canh giờ sau.
Phương Vọng đi ra Đạo Pháp các. Hắn khẽ ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu sáng trên mặt của hắn, sắc mặt của hắn lại tang thương như vậy.
Hắn trực tiếp phóng người vọt lên, hóa thành một luồng sáng trắng chạy ra ngoài Thái Uyên môn.
“Công tử, ngươi xem nhiều đạo pháp như vậy, có thể nhớ kỹ toàn bộ sao?”
Tiểu Tử nhô đầu ra từ trong lòng Phương Vọng, ngước nhìn hắn, thận trọng hỏi.
Lại tới, loại trạng thái ma quái này!
Ánh mắt Phương Vọng trống rỗng, nhìn phía chân trời, nhạt giọng nói: “Có thể.”
Há lại chỉ là có thể nhớ kỹ!
Mẹ nó, ông đây đã tu luyện toàn bộ tới đại viên mãn!
Ròng rã năm trăm hai mươi năm!
Phương Vọng cũng cảm thấy chính mình hung ác. Hết cách rồi, việc quan hệ đến chế tạo bảo linh bản mệnh thứ tư, hắn nhất định phải hung ác với mình mình một chút.
Đạo pháp phong ấn của Thái Uyên môn không nhiều, cũng không tinh diệu bằng đạo pháp phong ấn của Thiên Xu giáo, nhưng đã đủ khiến Phương Vọng thành lập trình độ cực cao về mặt đạo pháp phong ấn.
Năm trăm hai mươi năm còn không phải thời gian dùng cho một bộ đạo pháp, mà là ròng rã bảy bộ, một bộ cao thâm nhất tốn một trăm linh sáu năm của hắn.
Phương Vọng vừa rời khỏi Thái Uyên môn, vừa sửa sang lại suy nghĩ.
“Đúng rồi, trước khi ta bước vào Đạo Pháp các, ta chuẩn bị làm chuyện gì?”
Phương Vọng đột nhiên hỏi.
Tiểu Tử trừng lớn mắt rắn, vội vàng trả lời: “Đi Kiếm Thiên trạch.”
“Ngoài ra thì sao?”
“Chưởng môn để ngươi đi Xi Ma tông.”
Phương Vọng lập tức nhớ ra, hắn hài lòng nói: “Trí nhớ không tệ, ta chỉ khảo nghiệm một chút ngươi, cứ giữ vững như vậy.”
“Công tử, giờ mới được bao lâu, ta làm sao có thể quên được…”
“Ta sợ ngươi không nghe, chúng ta bây giờ sống nương tựa lẫn nhau, chuyện của ta chính là chuyện của ngươi, hiểu sao? Ngươi muốn nhìn chúng ta như một chỉnh thể.”
Phương Vọng nghiêm túc nói. Vừa dứt lời, kết quả Tiểu Tử đột nhiên kích động, vô thức bắt đầu dò xét, lưỡi rắn đều sắp đụng phải môi Phương Vọng, dọa hắn sợ đến mức vội vàng nhét nó về.
Con rắn thối này, lại muốn dĩ hạ phạm thượng!
“Công tử, ngươi yên tâm, sau này ta nhất định chuyên tâm!”
Tiểu Tử hưng phấn nói, giọng nữ nũng nịu khiến người ta miên man bất định.