Khuôn mặt Triệu Khải lộ ra vẻ vui mừng, hắn nắm chặt hai tay và nói: “Bây giờ triều đình Đại Tề đang rơi vào trong tay thừa tướng. Tuy hắn là thừa tướng, nhưng đã là thiên tử. Hắn dùng người không khách quan, thủ đoạn tàn bạo, ngày nào trong triều cũng đổi đại thần. Ta đã điều tra, vị thừa tướng này chính là con nối dõi của một vị trưởng lão Xi Ma tông. Hắn ép chiêu mộ bá tánh đào linh mạch, không xem bá tánh là người. Hễ là người đi đào linh mạch, không một ai sống sót trở về. Nếu cứ thế, chắc chắn thiên hạ sẽ đại loạn. Có lẽ rất nhiều năm sau, Đại Tề sẽ thật sự biến thành vương triều tu tiên, nhưng vương triều tu tiên đó tuyệt đối không phải Đại Tề!”
“Kiếm Thánh, ngươi sinh ra trong Phương Quốc Công phủ, lão Phương quốc công và Cao Tổ quen nhau từ thời nghèo khó, cùng nhau chinh chiến gần hai mươi năm mới thành lập được vương triều Đại Tề. Thiên hạ Đại Tề có một phần tâm huyết của Phương gia, ngươi thật sự có thể đứng nhìn Đại Tề tan rã sao? Mong tiền bối giúp ta đăng cơ, ngươi chính là thiên tài đứng đầu Thái Uyên môn, nếu ngươi tiến cử, Thái Uyên môn chỉ có thể ủng hộ, chưa chắc Lục Viễn Quân đã có thể đè được ngươi!”
“Nếu ta đăng cơ, chắc chắn sẽ đề bạt Phương Quốc Công phủ, lập Phương Quốc công làm thừa tướng!”
Triệu Khải nói rồi đột nhiên dập đầu, trán dán trên mặt đất, không chịu nâng lên.
Phương Vọng nhìn chằm chằm hắn rồi nói: “Đại Tề chuyển biến thành vương triều tu tiên là xu thế tất yếu, sao một mình ta có thể thay đổi đại thế được đây?”
Triệu Khải trầm giọng nói: “Không phải ta muốn tiền bối thay đổi đại thế, mà hy vọng làm chậm quá trình này. Nếu kéo dài quá trình này, sao có thể chết nhiều bá tánh như vậy? Chín đại giáo phải chỉ vì cái trước mắt mới để người Xi Ma tông làm thừa tướng, bọn họ thì giả vờ không biết, chỉ muốn ngồi hưởng thành quả.”
Phương Vọng nghĩ đến gia gia của mình, nghĩ đến bạn tốt bá tánh mình kết giao ở thành Nam Khâu trước khi tu tiên, lại nghĩ đến bản thân mình trong kiếp trước.
Đủ mọi chuyện nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn.
Lý trí nói cho hắn biết tu tiên nên ích kỷ, hắn muốn trường sinh, trăm nghìn năm sau, nhân gian không biết đã thay đổi bao nhiêu đời.
Tiên phàm khác biệt chưa bao giờ là một câu nói hư ảo.
Nhưng hắn lại nhớ tới lời gia gia nói.
“Tôn nhi ngoan của ta, trường sinh hư vô mờ mịt, người sống cả đời, điều quan trọng nhất là làm người thế nào. Nếu có thể trường sinh thành tiên, vậy thì phải suy nghĩ xem nên trở thành một vị tiên như thế nào.”
Phương Vọng thở dài một tiếng. Thật ra chuyện này không khó, hắn không phải mạo hiểm sinh tử, hắn chỉ cần quạt gió thêm củi, chống lưng cho Triệu Khải là được.
“Thôi, ngươi trở về đi, chờ tin của ta. Việc này không vội được, dù sao chưởng môn cũng đang dưỡng thương.” Phương Vọng lên tiếng.
Triệu Khải nghe vậy mừng rỡ, vội vàng bái tạ Phương Vọng rồi đứng dậy rời đi.
Phương Tử Canh cũng xoay người định đi, lại bị Phương Vọng gọi lại.
Triệu Khải quay đầu lại, nói với vẻ do dự: “Tiền bối, Phương sư huynh không có quan hệ gì với ta, là ta chủ động tìm tới hắn, thái độ của hắn là đều nghe ngươi.”
Phương Vọng khẽ gật đầu, Triệu Khải thấy vậy chỉ có thể rời đi.
Sau khi hắn rời đi, sơn môn đóng cửa.
Phương Tử Canh căng thẳng hỏi: “Phương Vọng, ngươi sẽ không trách ta dẫn hắn đến đây chứ?”
Tuy hai bọn họ là đường huynh đệ, nhưng mấy năm nay uy danh của Phương Vọng quá cao, trong lòng hắn cũng có một chút sợ hãi. Trong trận chiến với Thanh Thiền cốc, Phương Vọng giết ít nhất năm nghìn người, đây là chiến tích tu sĩ trong thiên hạ không có cách nào bỏ qua.
“Ngươi nghĩ gì thế? Chúng ta là huynh đệ, tỏ vẻ xa lạ như vậy làm gì? Ta giữ ngươi lại là để chờ ta xem xong Âm Dương Huyền Minh Chân công này, nếu nó là thật, ngươi cầm đi tu luyện đi. Hàn Vũ từng nói, ngươi là người tu luyện chăm chỉ nhất trong số bọn họ, nhưng thiên tư có hạn. Âm Dương Huyền Minh Chân công này là thần công đương thời, chắc chắn có thể đền bù khuyết điểm thiên tư.” Phương Vọng tức giận nói.
“Thật ư? Như vậy không tốt lắm đâu…”
Phương Tử Canh vô cùng mừng rỡ, nhưng lại rất chần chờ.
Phương Vọng cười và nói: “Người trong nhà không nói lời hai nhà.”
Hắn nói rồi cầm ngọc giản, dùng thần thức đọc.
Phương Tử Canh hít sâu một hơi, hắn đi tới bên cạnh bàn đá ngồi xuống ngơ ngác nhìn Phương Vọng, trong lòng nảy lên muôn vàn cảm xúc.
Phương Vọng toả sáng như thế, muốn nói hắn hoàn toàn không hâm mộ là không thể nào.
Tu tiên nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều đang thay đổi, con cháu Phương phủ bọn họ cũng đang thay đổi. Bây giờ nhìn lại, dường như chỉ có Phương Vọng không thay đổi.
Hắn vẫn rộng rãi, hào sảng như vậy. Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn như thế, luôn có thể làm trưởng bối yêu thích và được người cùng thế hệ sùng bái.
Phương Tử Canh nhìn Phương Vọng, trong lòng cảm thán.
Cùng lúc đó hắn cũng hạ quyết tâm, sau này nhất định phải báo đáp Phương Vọng, dù phải lấy mạng đổi mạng.
Mười chín năm trước, nếu không phải Phương Vọng ra tay thì đêm đó hắn đã bị giết theo Phương phủ rồi, hắn vốn nợ Phương Vọng một mạng.
Phương Vọng không biết Phương Tử Canh đang nghĩ gì. Lúc này, hắn đang tập trung đọc Âm Dương Huyền Minh Chân công. Có Tiểu Tử, hắn cũng không sợ đối phương đánh lén hắn.
Một lúc lâu sau.
Ánh mắt Phương Vọng thay đổi, Phương Tử Canh đang nhìn chằm chằm hắn không khỏi căng thẳng, hỏi: “Sao thế? Công pháp này có vấn đề à?”
Phương Vọng nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, sau đó mở mắt ra, nhìn về phía Phương Tử Canh và nói: “Công pháp không có vấn đề gì, cho ngươi đấy, chăm chỉ tu luyện. Nếu luyện thành, thế gian này chắc chắn có uy danh của Phương Tử Canh ngươi.”
Ngọc giản bay vào trong tay Phương Tử Canh, hắn hơi ngạc nhiên nhìn Phương Vọng.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy Phương Vọng đột nhiên thay đổi, cụ thể thay đổi như thế nào thì hắn lại không nói được.
“Đúng rồi, ngươi nói cho ta biết, gần đây Tu Tiên giới có chuyện lớn gì không?”