Danh tiếng của Phương Vọng vẫn lưu truyền trong Tu Tiên giới Đại Tề, hắn đã trở thành thiên tài trẻ tuổi đứng đầu được theo đuổi. Hắn cũng hoàn toàn kế thừa danh hiệu Kiếm Thánh, tu sĩ thế hệ trước không dám khinh thường hắn. Khi các đại giáo phái giảng đạo truyền pháp đều sẽ nhắc tới hắn, công bố vì Phương Vọng mà Tu Tiên giới Đại Tề sẽ nghênh đón sự thay đổi xưa nay chưa từng có.
Dần dần, tên tuổi của Phương Vọng bắt đầu lan truyền tới Tu Tiên giới các vương triều xung quanh.
Xung quanh Đại Tề có sáu vương triều là Nguỵ, Sở, Hồng, Triệu, Hàn, Bắc Cảnh. Bảy vương triều không ngừng tranh đấu, xâm lược lẫn nhau kéo dài hơn một nghìn năm. Nếu nhìn từ góc độ Tu Tiên giới, có thể biết diện tích lãnh địa của bảy vương triều liên quan đến cuộc đấu tranh giữa Tu Tiên giới của các vương triều.
Ngày hôm nay, một giọng nói vọng tới từ ngoài động phủ: “Phương Vọng, ngươi đang ở đâu? Ta dẫn một người tới, muốn gặp ngươi.”
Phương Vọng mở mắt, thần thức dò ra, suy nghĩ một lát, nhớ tới thân phận của đối phương.
Phương Tử Canh!
Một vị đường huynh ở Thái Uyên môn của hắn.
Bên cạnh Phương Tử Canh là một thanh niên, người này mặc quần áo đệ tử Thái Uyên môn nhưng Phương Vọng hoàn toàn không biết đến người này.
“Vào đi.”
Phương Vọng lên tiếng, sau đó dùng linh lực điều khiển cơ quan sơn môn.
Sơn môn mở ra.
Phương Tử Canh và thanh niên cất bước vào, Tiểu Tử chui ra đằng sau Phương Vọng trốn đi.
Hai người đi tới trước mặt hắn, thanh niên ôm quyền hành lễ, nói: “Tại hạ Triệu Khải, bái kiến Kiếm Thánh!”
Phương Vọng híp mắt hỏi: “Ngươi họ Triệu?”
Nhìn kỹ, vậy mà Triệu Khải lại có vài phần giống thiên tử Đại Tề là Triệu Chân.
Triệu Khải bỗng nâng vạt áo, quỳ xuống trước mặt Phương Vọng. Hắn lấy ra một miếng ngọc giản từ trong túi trữ vật, sau đó nâng lên, cắn răng nói: “Đây là một trong tam đại chân công của Cực Hạo tông, Âm Dương Huyền Minh Chân công, là Triệu Chân lệnh cho ta chuyển giao cho ngươi, cầu tạ tội!”
Phương Vọng nhìn về phía Phương Tử Canh, đối phương gật đầu rồi nói: “Phụ thân hắn do tiên đế và cung nữ sinh ra, lúc nhỏ bị ném tới nhân gian, tính ra phụ thân hắn vẫn là đại ca của Triệu Chân. Vừa sinh hắn không lâu, phụ thân mẫu thân hắn đã bị giết hại, chỉ hắn còn sống. Hắn được bá tánh nhận nuôi, mãi đến bảy năm trước, có một kẻ thần bí đưa một cái túi cho Triệu Khải, làm hắn biết chân tướng, Âm Dương Huyền Minh Chân công ở ngay trong túi.”
Phương Vọng nghe vậy bèn nhìn về phía Triệu Khải.
Triệu Khải cắn răng nói: “Là Triệu Chân giết phụ mẫu của ta, muốn mình không còn vướng bận gì nữa. Nhưng cuối cùng hắn giữ lại mạng của ta, bởi vì hắn sợ bị Lục Viễn Quân tính kế, nên để lại huyết mạch cuối cùng cho hoàng thất Đại Tề. Triệu Chân nói cho ta biết, nếu hắn không tới tìm ta trong vòng năm năm, chứng minh hắn đã chết, bảo ta tìm được ngươi, giao Âm Dương Huyền Minh Chân công cho ngươi!”
“Hắn nói cho ta biết chân tướng, hắn muốn theo đuổi tiên đạo, nhưng giáo phái tu tiên không muốn có hoàng đế trường sinh xuất hiện. Đúng lúc này, Lục Viễn Quân tìm đến hắn, muốn tàn sát bá tánh, tẩm bổ quỷ khí. Vì tu tiên, hắn phân ra một vài thành trì có Quốc Công phủ hắn cho rằng có uy hiếp, làm Lục Viễn Quân nhiếp hồn, hắn lại chế tạo thành biểu hiện giả dối vì tranh giành quyền lực.”
“Triệu Chân đáng chết, ta cũng hận hắn. Nhưng bây giờ hắn đã chết, giang sơn Đại Tề rung chuyển, bá tánh rơi vào nước sôi lửa bỏng. Ta chỉ có thể tìm được ngươi, Triệu Chân từng nói, cao tầng Thái Uyên môn đều hướng về Lục Viễn Quân. Muốn đối kháng với Lục Viễn Quân, ta chỉ có thể tìm ngươi!”
“Bộ Âm Dương Huyền Minh Chân công này là thật, là Lục Viễn Quân truyền cho hắn. Lúc trước, Âm Dương Huyền Minh Chân công Lục Viễn Quân truyền thụ cho ngươi chỉ là nửa bộ. Chỉ dựa vào nửa bộ thì không thể luyện thành, còn công pháp trong ngọc giản này là bản hoàn chỉnh, có cả âm dương! Hơn nữa Lục Viễn Quân từng nói, nếu gom đủ tam đại chân công của Cực Hạo tông thì có lẽ có thể đạt được tiên duyên!”
Nghe Triệu Khải nói xong, trong lòng Phương Vọng rất là cảm khái.
Triệu Chân thật sự tàn nhẫn!
Hắn tính cả khả năng mình sẽ chết, đây là muốn Phương Vọng báo thù cho hắn. Quan trọng là Phương Vọng không thể từ chối, bởi vì giết Lục Viễn Quân cũng là mong muốn của hắn.
Phương Vọng nhìn chằm chằm Triệu Khải, hắn hỏi: “Tuy Lục Viễn Quân là căn nguyên của mọi chuyện, nhưng người muốn diệt Phương gia ta chính là hoàng quyền. Sao ngươi biết ta không muốn giết ngươi rồi mới đi giết Lục Viễn Quân?”
Triệu Khải ngẩng đầu lên nói: “Bởi vì ta từng hỏi thăm ngươi là người thế nào. Từ khi ngươi bắt đầu tu tiên, người ngươi giết đều là kẻ ác. Ngươi lại lấy được truyền thừa Kiếm Thánh, rõ ràng Kiếm tông muốn diệt trừ ngươi, nhưng ngươi lại dùng danh không sát sinh của Kiếm Thánh tha cho hắn, điều này chứng tỏ ngươi tôn sư. Ở Kiếm Thiên trạch, ngươi dạy dỗ nhiều kiếm khách như vậy, không hề giữ lại truyền thừa Kiếm Thánh, chứng tỏ ngươi có lòng dạ rộng rãi.”
“Người tôn sư, đại nghĩa như ngươi, sao có thể không phân rõ ân oán. Đương nhiên, nếu ngươi bắt buộc phải giết ta, vậy thì cứ giết. Ngươi là hy vọng duy nhất của ta. Nếu ngươi không giúp đỡ ta, ta tồn tại cũng không có ý nghĩa gì.”
Phương Vọng híp mắt hỏi: “Ngươi hỏi thăm ai?”
“Cố Thiên Hùng, huynh đệ của ngươi!”
“…”
Phương Vọng đột nhiên cạn lời, ở bên ngoài Cố Thiên Hùng thổi phồng hắn như vậy à?
Nhưng đúng là hắn không muốn giết Triệu Khải. Nói đến cùng, đối phương cũng là người bị hại, hơn nữa gia gia Phương Mãnh của hắn vẫn nhớ thương tình nghĩa với Tề Cao Tổ.
Phương Vọng nhận lấy ngọc giản trong tay Triệu Khải rồi bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì? Chắc là không chỉ giết Lục Viễn Quân đúng không?”