Lần này trở về, hắn có thể cảm nhận được Thái Uyên môn vẫn đang chìm trong đau xót, các mạch đều trở nên quạnh quẽ, hiu quạnh hơn trước.
Đại môn Thanh Tâm điện mở ra.
Phương Vọng lập tức bước vào. Vừa vào đã nhìn thấy bóng dáng đang đả toạ của Dương Nguyên Tử, sắc mặt của đối phương tái nhợt, môi rất khô, đã không còn vẻ tinh thần ngày xưa.
Nhìn thấy Phương Vọng về, Dương Nguyên Tử nở nụ cười rồi nói: “Đồ nhi, cuối cùng ngươi cũng đã về, ngươi đúng là làm vi sư nở mày nở mặt!”
Dương Nguyên Tử thật sự vui mừng khi nhìn thấy Phương Vọng.
Hắn bắt đầu không ngừng khen ngợi biểu hiện của Phương Vọng, Phương Vọng chỉ có thể khiêm tốn đáp.
Một lúc lâu sau, Phương Vọng mới tìm được cơ hội dò hỏi: “Sư phụ, ngươi bị thương à?”
Dương Nguyên Tử gật đầu rồi nói: “Bị tu sĩ ma đạo làm bị thương, không chết được, ngươi không cần lo lắng. Về kiếp nạn Thái Uyên môn gặp phải, ngươi đừng để trong lòng, kế tiếp cứ an tâm tu luyện. Dựa vào tư chất của ngươi, không khó lên đến Ngưng Thần cảnh. Chờ ngươi bước vào Ngưng Thần cảnh, Tu Tiên giới Đại Tề này sẽ do ngươi quyết định, không cần cố kỵ gì nữa.”
Giọng điệu của hắn mệt mỏi, nụ cười cũng trở nên miễn cưỡng.
Phương Vọng thấy hắn cố ý giấu giếm chuyện Lục Viễn Quân bèn biết hắn muốn giữ lại tính mạng cho người này.
Quỷ khí vừa xuất hiện, những việc Lục Viễn Quân làm đương nhiên không giấu được nữa, thậm chí có thể Dương Nguyên Tử đã biết suýt nữa thuộc hạ của Lục Viễn Quân đã diệt cả nhà Phương Vọng.
Nghĩ đến điểm này, đương nhiên trong lòng Phương Vọng không thoải mái. Nhưng Dương Nguyên Tử là sư phụ của hắn, hắn không thể trách móc đối phương.
Hai thầy trò tiếp tục nói chuyện, trên cơ bản là Dương Nguyên Tử dặn dò hắn, lời trong lời ngoài đều đang dạy hắn làm thế nào để trở thành đại đệ tử của Thái Uyên môn, có điều không còn nhiệt tình như trước thôi.
“Đúng rồi sư phụ, ngươi biết bao nhiêu về chuyện Đại Tề chuyển thành vương triều tu tiên, chuyện này muốn thế nào mới có thể thành công? Cần phải làm bá tánh đi đào linh mạch ư?”
Phương Vọng hỏi.
Hắn không quên chuyện của gia gia.
Dương Nguyên Tử trả lời: “Ta biết không nhiều lắm, đúng là vương triều Đại Tề chiêu mộ bá tánh đào linh mạch, chín đại giáo phái thì đang bố trí trận pháp, cần mất rất nhiều năm. Một khi thành công, linh khí trên mảnh đất Đại Tề sẽ tăng vọt, chắc chắn sau này số lượng tu sĩ sẽ tăng theo cấp số nhân, có lẽ Ngưng Thần cảnh không còn là đỉnh Tu Tiên giới Đại Tề nữa.”
Hắn hơi dừng lại, sau đó thấm thía nói: “Quá trình dài và gian nan, đề cập đến các giai tầng phức tạp, luôn có một mặt tối, người đồng lứa khổ, thành tựu thiên thu vạn đại cũng đáng giá.”
Lời nói này làm Phương Vọng cảm thấy chói tai.
Nghe qua thì có vẻ rất có lý, nhưng bá tánh chỉ sống được một lần, cái gọi là chuyển thế thật ra đã là người khác.
Phương Vọng cũng là người tu tiên, hắn không có tư cách chỉ trích Dương Nguyên Tử, hắn càng không có quyền lay động việc này.
“Ngươi trở về tu luyện đi, không cần tới thăm chưởng môn nữa, vết thương của hắn nặng hơn ta, cũng không biết còn được bao nhiêu năm nữa.”
Dương Nguyên Tử vung tay áo nói, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục dưỡng thương.
Phương Vọng hành lễ, sau đó xoay người rời đi.
Mấy phút sau, cánh cổng Thanh Tâm điện đóng lại.
Dương Nguyên Tử khẽ nhíu mày, hai tay vội vàng vận công. Chỉ thấy bóng dáng phía sau hắn lại phân ra một bóng người khác, giống như lệ quỷ đang giãy giụa, thân hình dữ tợn, kinh khủng.
Trước khi quay về động phủ, Phương Vọng đi tìm Phương Hàn Vũ, đúng lúc đối phương cũng ở động phủ. Phương Hàn Vũ cũng bị thương và đang dưỡng thương, Phương Vọng nói tin tức mình tìm hiểu được cho hắn nghe, làm hắn có rảnh thì viết thư cho gia gia.
Phương Hàn Vũ đồng ý, sau đó dặn hắn gần đây đi ra ngoài ít thôi.
Danh tiếng của Phương Vọng đang quá nổi bật, hắn lo lắng Phương Vọng gặp phải sự bao vây diệt trừ đáng sợ hơn.
Phương Vọng đồng ý, sau đó đứng dậy quay về động phủ.
Trở lại động phủ, Phương Vọng mới thở dài một hơi.
“Cuối cùng đã về rồi!”
Phương Vọng cảm thán. Bắt đầu từ khi tập Thiên Địa kiếm ý đến hôm nay, những chuyện trải qua còn xuất sắc hơn những chuyện trước kia rất nhiều, nhưng cũng làm hắn cảm thấy mệt mỏi.
Tiếp theo, hắn định chăm chỉ tu luyện, tranh thủ sớm ngày lên đến Ngưng Thần cảnh, lại ngưng tụ bảo linh bản mệnh thứ tư!
Đồ Thải Y và ma tu Thanh Thiền cốc đã nhìn thấy Cửu Long Thần Biến quyết của hắn, hắn bức thiết yêu cầu lực lượng mạnh hơn, như vậy hắn mới có thể cảm thấy kiên định.
Chờ sau khi đột phá Ngưng Thần cảnh, Phương Vọng sẽ phải đi tìm Thiên Cương Thánh Thể Chân công.
Muốn có được Thiên Cương Thánh Thể Chân công, đầu tiên phải luyện thành Cửu Long Thần Biến quyết. Điều này chứng tỏ Thiên Cương Thánh Thể Chân công cao cấp hơn Cửu Long Thần Biến quyết. Thế nên dù nhiều năm trôi qua như vậy, Phương Vọng vẫn luôn nhớ thương nó.
Hắn ném tất cả túi trữ vật bên hông lên trên bàn, sau đó cởi quần áo đi về phía ao nhỏ chuẩn bị tắm rửa. Tuy pháp thuật hệ thuỷ của Tiểu Tử làm cả người hắn sạch sẽ, nhưng không tắm rửa, trong lòng hắn luôn cảm thấy chưa đã lắm.
Tiểu Tử nằm trên giường bạch ngọc nhìn Phương Vọng, phun lưỡi rắn, không biết đang nghĩ gì.
…
Tin Phương Vọng giết xuyên Thanh Thiền cốc truyền khắp Tu Tiên giới Đại Tề, vì thế mà danh tiếng của Thái Uyên môn vừa bị ma đạo xâm lấn cũng trở nên vang dội. Chuyện này tương đương với dùng thực lực một giáo đánh lùi toàn bộ ma đạo!
Tuy Thái Uyên môn tổn thất nặng nề, nhưng lại đạt được uy vọng lớn hơn nữa, càng ngày càng có nhiều thế gia tu tiên tới thăm hỏi, hoặc tặng tài nguyên, hoặc đưa con cháu trong gia tộc vào.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, Thái Uyên môn đã bổ khuyết số lượng đệ tử tổn thất, ngay cả các đại giáo chính đạo cũng bắt đầu phái người tới thăm hỏi Thái Uyên môn, muốn thành lập quan hệ hợp tác khăng khít hơn.
Xuân đi thu tới.
Thời gian ba năm trôi qua.