TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 170: Vị trí đại đệ tử chủ mạch. (2)

Nét mặt của Chu Tuyết trở lại như thường, khoé miệng cong lên.

Lục Viễn Quân như bị sét đánh, cả người sững sờ.

Trần An Thế lúc trước cực lực ủng hộ Lục Viễn Quân cũng sửng sốt, hoài nghi mình đã nghe nhầm.

“Thật không?”

Dương Nguyên Tử nắm lấy bả vai Trương trưởng lão run giọng hỏi, khuôn mặt vì kích động mà đỏ lên.

Trương trưởng lão cũng phấn khích, hắn đưa ngọc giản trong tay cho Dương Nguyên Tử rồi nói: “Thiên chân vạn xác, không tin thì tự ngươi đọc đi!”

Dương Nguyên Tử lập tức đưa thần thức vào trong ngọc giản.

“Ha ha ha ha.”

Quảng Cầu Tiên bỗng cất tiếng cười to, bởi vì cười quá kích động nên làm vết thương bùng nổ, hắn không khỏi ho khan, vội vàng đả toạ vận công.

Sau khi xem xong ngọc giản, Dương Nguyên Tử cũng cười ha ha. Những trưởng lão khác nhao nhao xông tới cướp ngọc giản trong tay hắn, liên tục đọc tình báo bên trong.

“Là thật!”

“Hắn đã mạnh đến mức này rồi ư?”

“Thiên Nguyên bảo linh chưa từng xuất hiện, chúng ta không thể cân nhắc hắn theo lẽ thường được.”

“Khó trách Thanh Thiền cốc không tới, hoá ra là bị hắn giữ chân.”

“Đâu chỉ là giữ chân, nhiều trưởng lão bị giết chết như vậy, ngay cả cốc chủ đều đã chết, Thanh Thiền cốc xong đời rồi!”

Các trưởng lão phấn khích thảo luận, các đệ tử thân truyền cũng vô cùng phấn khởi, thấp giọng giao lưu với nhau. Chỉ có các đệ tử có mối quan hệ tốt với Lục Viễn Quân lo lắng nhìn về phía hắn.

Lục Viễn Quân không thể không nở nụ cười vui mừng. Tiếc rằng, lần này dù là ai cũng nhìn ra được nụ cười của hắn rất miễn cưỡng.

Hết cách rồi, lực ảnh hưởng của chuyện này quá lớn!

Nếu Phương Vọng thoát khỏi bao vây cũng đủ làm người ta khiếp sợ rồi.

Nhưng hắn lại giết xuyên Thanh Thiền cốc!

Quá không thể tưởng tượng nổi!

Chẳng lẽ hắn đã mạnh mẽ tới mức một người chống lại một giáo rồi sao?

Triệu Truyền Càn nhìn về phía Quảng Cầu Tiên, trầm giọng nói: “Chưởng môn, vị trí đại đệ tử còn phải bàn bạc thêm!”

Nghe vậy lập tức có không ít trưởng lão hùa theo. Lần này, Dương Nguyên Tử không lên tiếng, hắn đứng một bên đang chìm trong sự vui mừng, thật lâu khó có thể tự kiềm chế.

Trần An Thế muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Giết xuyên Thanh Thiền cốc tuyệt đối là một cống hiến to lớn!

Quảng Cầu Tiên hít sâu một hơi rồi nói: “Vị trí đại đệ tử chờ Phương Vọng trở về rồi bàn luận thêm, trong lúc ta dưỡng thương, công việc toàn giáo sẽ do trưởng lão Triệu Truyền Càn quản lý.”

Không có ai phản đối, hầu hết trưởng lão đều lộ ra vẻ vui mừng, Thái Uyên môn có tu sĩ mạnh như vậy, sau này chắc chắn sẽ bay lên!

Nét mặt Lục Viễn Quân bình tĩnh, không ai có thể nhìn thấu nội tâm hắn đang nghĩ gì.

Rầm rì.

Trong núi sâu, Phương Vọng đang đả toạ bên hồ nhỏ nạp khí tu luyện. Một bên hồ nhỏ là thác nước cao khoảng năm trượng, bọt nước văng khắp nơi.

Phía bên khác, trên bãi cỏ cách Phương Vọng không xa chồng chất đầy túi trữ vật. Lúc này, Tiểu Tử đang… Kiểm tra, mỗi lần mở một túi trữ vật là lại có độc trùng bay ra, sau đó bị nó nuốt chửng, làm người cảm thấy ghê rợn.

Đã sáu ngày trôi qua từ sau trận chiến với Thanh Thiền cốc, Phương Vọng định đợi linh lực khôi phục đến dư thừa mới quay về Thái Uyên môn, đề phòng trên đường về gặp phải giáo phái ma đạo bao vây hắn.

“Xuất hiện đi, các hạ còn muốn âm thầm trốn bao lâu nữa?”

Phương Vọng bỗng lên tiếng, hắn chậm rãi mở mắt, ánh mắt nhìn về phía rừng cây đối diện hồ nhỏ.

Tiểu Tử nghe vậy căng thẳng nâng đầu rắn lên nhìn về phía đối diện hồ.

Rừng cây đối diện không có tiếng động, khoảng năm nhịp thở sau, Tiểu Tử đang định lên tiếng thì một giọng nói vang lên: “Ây da, bị công tử phát hiện ra rồi. Công tử từng giận, nô gia không liên quan gì đến Thanh Thiền cốc, lý do ta theo dõi ngươi là vì quan tâm ngươi mà thôi.”

Giọng nói này vô cùng quyến rũ, kích thích lòng người, làm người ta suy nghĩ miên man.

Chỉ thấy một nữ tử thướt tha mặc váy áo màu xanh đi ra từ trong rừng cây, hai chân để trần, trong lúc bước đi, cặp đùi trắng nõn đến sáng lên lộ ra từ giữa vạt áo. Cổ áo của nàng rất thấp, lộ ra rãnh sâu, nụ cười mỹ diễm, tóc dài búi lên, cắm ba chiếc trâm nạm châu báu.

Mới nhìn qua, Phương Vọng còn tưởng người này chạy ra từ thanh lâu, nhưng đối phương lại mang đến cho hắn một cảm giác rất nguy hiểm.

Không kém gì Kiếm tông Khổng Tích!

Phương Vọng nheo mắt hỏi: “Ngươi là ai?”

Trắng thật…

Nữ tử váy áo màu xanh che miệng cười, nói: “Tên của nô gia là Đồ Thải Y, không biết công tử đã từng nghe nói đến chưa?”

Phương Vọng nhìn chằm chằm nàng, tay phải ngưng tụ Càn Khôn phiến, hắn đứng dậy rồi nói: “Chưa từng nghe nói tới, nếu là kẻ địch, vậy thì xông lên đi.”

“Ôi chao, công tử vội vàng thật đó, nô gia đã nói nô gia đến vì quan tâm ngươi mà. Đúng rồi, nô gia đã quên nói tên giáo phái. Nô gia đến từ Kim Tiêu giáo, là Đông Thí Thiên Vương của Kim Tiêu giáo, chắc công tử đã nghe nói đến cái tên này rồi chứ?”

Nữ tử váy áo màu xanh nói với vẻ ngượng ngùng, còn nháy mắt với Phương Vọng nữa chứ.

Phương Vọng suýt nữa nổi da gà, nữ nhân này đúng là làm ra vẻ, làm hắn không nhịn được muốn vung quạt.

Hắn cố nén xúc động ra tay, hỏi: “Kim Tiêu giáo? Vì sao ngươi lại đến đây? Có liên quan đến Chu Tuyết đúng không?”

“Quả nhiên công tử là người thông minh, từ khi Kiếm tông ước chiến với ngươi, Chu Tuyết không yên tâm nên đã cầu nô gia âm thầm bảo vệ ngươi cho đến khi ngươi quay về Thái Uyên môn. Trận chiến giữa ngươi và Kiếm tông làm nô gia rung động, nam nhi giống ngươi là kiểu người nô gia thích nhất…”

Nói đến đây, Đồ Thải Y còn khẽ liếm môi.

Quả nhiên là Chu Tuyết!

Nội tâm Phương Vọng ấm áp, nữ nhân này. nghĩ một đằng nói một nẻo y như hắn.

Đồ Thải Y cảm thán: “Thấy công tử bị Thanh Thiền cốc bao vây tấn công, nô gia cũng rất lo lắng, không ngờ công tử lại mạnh như thế, cùng xà yêu giết xuyên Thanh Thiền cốc, làm nô gia bội phục.”