Vừa dứt lời, hắn lập tức xoay người nhìn về phía mọi người trong điện.
Bầu không khí trong đại điện trở nên vi diệu.
Dương Nguyên Tử lập tức đứng ra nói: “Đồ đệ Phương Vọng của ta có được truyền thừa Kiếm Thánh, chém giết Đại Yêu Vương, đánh bại Kiếm tông Khổng Tích, danh chấn Tu Tiên giới Đại Tề. Hắn lên làm đại đệ tử mới đúng!”
Lập tức có không ít trưởng lão đồng tình, tuy nhân duyên của Lục Viễn Quân tốt, nhưng phe phái trong Thái Uyên môn rắc rối phức tạp, hắn không thể làm ai cũng thích mình được.
Nghe thấy lời nói của Dương Nguyên Tử, Lục Viễn Quân vẫn thờ ơ, bình thản ung dung đứng phía sau phong chủ mạch thứ nhất.
Trần An Thế nhìn về phía Dương Nguyên Tử rồi trầm giọng nói: “Đúng là thiên phú và danh vọng của Phương Vọng đều cực cao, thậm chí không đệ tử nào có thể sánh bằng. Nhưng cống hiến của hắn với Thái Uyên môn quá ít, không đủ để làm mọi người tin phục, chẳng lẽ chưởng môn Thái Uyên môn cũng phải chọn theo thiên phú sao? Vậy các đệ tử trả giá cho Thái Uyên môn có ý nghĩa gì nữa?”
Lời này làm các trưởng lão ủng hộ Lục Viễn Quân đồng tình.
Thậm chí còn có người mỉa mai: “Không chừng kiếp nạn này là do hắn quá nổi bật rước lấy, nếu chúng ta biết giáo phái ma đạo ra đời một vị Thiên Nguyên bảo
Lời nói này nói trúng tâm khảm của hầu hết người trong đây.
Kiếp nạn này tới quá đột nhiên, hầu hết đệ tử hy sinh đều chết trong nửa canh giờ đầu tiên. Ngoài Thiên Nguyên bảo linh của Phương Vọng, còn chuyện gì đáng để ma đạo làm như thế chứ?
“Buồn cười, Phương Vọng chưa từng nói cho người khác biết phẩm giai bảo linh của mình, rõ ràng là trưởng bối chúng ta không bảo vệ được hắn, bại lộ phẩm giai bảo linh của hắn, đưa hắn lên đầu sóng ngọn gió, sao bây giờ lại trách hắn? Chẳng lẽ sau này Thái Uyên môn không thể ra đời thiên tài tuyệt thế nữa à? Lời nói này của ngươi làm giáo phái khác, làm cả Tu Tiên giới nghĩ Thái Uyên môn chúng ta như thế nào?”
Dương Nguyên Tử cứng rắn nói, làm vị trưởng lão đó nghẹn lời không trả lời được.
Lục Viễn Quân híp mắt, ánh mắt nhìn về phía Dương Nguyên Tử lộ ra lạnh lẽo.
Một vị trưởng lão khác nhíu mày, nói: “Nhưng đúng là điểm cống hiến của hắn rất thấp, khó có thể làm mọi người tin phục!”
Nhắc tới cống hiến tông môn, các trưởng lão ủng hộ Lục Viễn Quân lại có chuyện để nói.
Trong đại điện lại không ngừng vang lên tiếng tranh luận, vô cùng ầm ĩ.
Quảng Cầu Tiên nhíu mày lại, chậm chạp không chịu lên tiếng.
Lúc này, Trương trưởng lão của Nhiệm Vụ đường như cảm ứng được điều gì đó, hắn vươn tay lấy một miếng ngọc giản từ trong túi trữ vật ra, dùng thần thức đọc, ngay sau đó, nét mặt của hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Trần An Thế nhìn chằm chằm Dương Nguyên Tử, hừ lạnh rồi nói: “Dương sư đệ, chuyện vị trí đại đệ tử liên quan đến Thái Uyên môn, mong ngươi hãy đối xử công bằng!”
Dương Nguyên Tử cũng không sợ hắn, đang định lên tiếng thì Trương trưởng lão bỗng lớn tiếng nói: “Chư vị, Thanh Thiền cốc dẫn gần hai vạn đệ tử bao vây diệt trừ Phương Vọng!”
Hắn vừa dứt lời, đại điện lập tức trở nên yên tĩnh.
Quảng Cầu Tiên đứng bật dậy, kéo đến miệng vết thương, hắn cắn răng hỏi: “Ở đâu? Tình huống thế nào?”
Trong Thuỷ Uyên điện, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Trương trưởng lão, Chu Tuyết cũng nhíu chặt hàng lông mày xinh đẹp.
Thân hình Trương trưởng lão run run, bàn tay nắm ngọc giản như không thể tin vào tình báo mình nhận được.
Dương Nguyên Tử gấp gáp nói: “Ngươi nói đi! Run run cái gì?”
Lục Viễn Quân nhìn chằm chằm Trương trưởng lão, trong mắt khó nén vẻ chờ mong.
Trương trưởng lão hít sâu một hơi, cắn răng nói trước mắt bao người: “Cốc chủ Bàng Thôn Thiên của Thanh Thiền cốc bố trí mai phục ở Thập Vạn Đại sơn, tinh nhuệ của Thanh Thiền cốc đều ra trận, đệ tử yếu nhất cũng là Tố Linh cảnh, tổng cộng hai vạn người, càng thiết lập Vạn Độc trận!”
Vạn Độc trận!
Ba chữ này làm nét mặt mọi người ở đây đều thay đổi, Quảng Cầu Tiên phun ra một ngụm máu tươi, cả người vô lực ngã ngồi trên đệm hương bồ.
“Thanh Thiền cốc! Đáng chết!”
Trần An Thế cắn răn mắng.
Dương Nguyên Tử như bị sét đánh, cả người dại ra đứng sững lại, vẻ mặt của ba đệ tử thân truyền mạch thứ ba cũng thay đổi, đại đệ tử Lý Ngu run rẩy cả người.
Lục Viễn Quân cố gắng đè lại sự mừng rỡ trong nội tâm, nhưng khoé miệng hắn không nhịn được cong lên, cũng may lúc này không có ai chú ý đến hắn.
Chu Tuyết nheo mắt lại, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
“Đợi đã! Chưởng môn, ngươi đừng vội! Ta còn chưa nói xong! Phương Vọng không chết!”
Trương trưởng lão thấy Quảng Cầu Tiên hộc máu bèn vội vàng hô, thu hút ánh mắt của mọi người thêm lần nữa.
Dương Nguyên Tử lập tức bước tới trước mặt hắn, nắm lấy cổ áo hắn tức giận mắng: “Mẹ nó, ngươi có thể nói xong trong một lần được không?”
Trương trưởng lão tủi thân nói: “Tin tức này quá chấn động, vừa rồi ta cũng chưa lấy lại tinh thần, Phương Vọng không sao, bên có chuyện chính là Thanh Thiền cốc!”
Mọi người chưa kịp hỏi thì hắn đã vội vàng báo cáo: “Hai vạn tinh nhuệ Thanh Thiền cốc bao vây tấn công một mình Phương Vọng, nào biết trong tay Phương Vọng có một vị Yêu Vương. Một người một yêu chống đỡ Thanh Thiền cốc vây công, cốc chủ Bàng Thôn Thiên của Thanh Thiền cốc bị Phương Vọng chém đầu trên chiến trường. Dù bố trí Vạn Độc trận cũng bị Phương Vọng mạnh mẽ phá tan, Phương Vọng hư thực thi triển Cửu Long Thần Biến quyết, hơn nữa còn là cấp bậc Hắc Long chưa từng nghe thấy!”
“Thanh Thiền cốc bị Phương Vọng tàn sát hơn năm nghìn người, thương vong cụ thể còn chưa rõ lắm, cuối cùng Thanh Thiền cốc tan tác, chạy trốn tứ tán!”
“Tin tức này đã bắt đầu lan truyền trong Tu Tiên giới Đại Tề, tình báo trong tay ta là do một vị đệ tử thân truyền ép hỏi từ trong miệng ma tu Thanh Thiền cốc!”
Hắn nói liền một hơi, toàn bộ Thuỷ Uyên diện rơi vào yên lặng, vẻ mặt của mọi người đều dại ra, ngay cả Quảng Cầu Tiên cũng không khỏi há to miệng.