Sao có thể!
Lẽ nào trận chiến với Kiếm tông không hề khiến Phương Vọng tiêu hao chút nào ư?
Thiên Nguyên bảo linh có mạnh hơn nữa, thì linh lực cũng nên có giới hạn chứ!
Bàng Thôn Thiên nghĩ đến điều này, ánh mắt ác độc, hắn đã không còn đường lui, nhất định phải giết chết Phương Vọng.
Hắn rống giận, huyết nhục trong cơ thể bùng nổ, biến thành vô số huyết trùng giết về phía Phương Vọng với xu thế che trời lấp đất.
Phương Vọng tung người nhảy lên, kình khí xung quanh đột nhiên ngưng tụ thành một con rồng màu xanh, hắn biến thành Thanh Long đối đầu giết về phía huyết trùng mênh mông.
Biển huyết trùng trực tiếp bị xé ra, ánh mắt Phương Vọng tụ lại, tay phải nắm Thiên Cung kích đâm về phía trước.
Phụt!
Lưỡi kích đâm xuyên ngực của Bàng Thôn Thiên, thì ra Bàng Thôn Thiên không hề hóa thân thành đám côn trùng, chỉ là ẩn núp bên trong.
“R…”
Bàng Thôn Thiên trợn to mắt, cả mặt hắn toàn máu giống như lệ quỷ.
Cánh tay phải của Phương Vọng chợt rung, Thiên Cung kích trực tiếp chém xuống đầu của hắn. Huyết trùng vô tận muốn tới gần hắn, nhưng đều bị chín quả cầu lửa sau đầu hắn đốt thành tro.
Ngay sau đó, Phương Vọng túm lấy đầu của Bàng Thôn Thiên, nhảy ra từ trong cuồng phong huyết trùng, tay trái của hắn lấy ra một sợi vải trong túi trữ vật, nhanh chóng bọc đầu Bàng Thôn Thiên lại, sau đó đặt vào trong túi trữ vật.
Tiếp đó hắn quay người, tay cầm Thiên Cung kích xông về phía Tiểu Tử.
Cuồng phong huyết trùng tan ra, thi thể của Bàng Thôn Thiên cũng rơi xuống, không có đầu.
“Cốc chủ chết rồi, giết! Nhất định phải trả thù cho cốc chủ!”
Một nam tử gầy khô tức giận quát, rõ ràng thân phận của hắn không thấp, chân giẫm lên một con cóc như ngọn núi nhỏ, độc kỳ vây quanh người, đang ngưng tụ trận pháp.
Hễ là các tu sĩ Thanh Thiền cốc nghe thấy lời này, không ai không đỏ mắt. Đại chiến đến lúc này, bọn họ đã quên sợ hãi, trong mắt chỉ có Phương Vọng, Tiểu Tử.
Nhất định phải giết chết Phương Vọng, nếu không tai họa khó lường!
Đùng đoàng!
Mặt đất chấn động, độc vụ ở chân trời tuôn trào, ngưng tụ thành màn trời màu đỏ thẫm bay lên, một cảm giác áp bức khó tả tràn ngập khắp trời đất.
Thiên địa chấn động, biển khói độc mênh mông kéo dài hơn mười dặm cũng vì thế mà quay cuồng. Màn trời sẫm màu đang ngưng tụ ở biên giới biển khói độc mênh mông, bay lên. Liếc mắt nhìn lướt qua, ngoài bầu trời ra thì không còn bất cứ lỗ hổng nào nữa.
Phương Vọng nhanh chóng đi lên đỉnh đầu Tiểu Tử, ma tu Thanh Thiền cốc xung quanh sôi nổi dừng tay, kéo dài khoảng cách.
“Công tử, trận pháp này không đơn giản đâu!”
Tiểu Tử nói với vẻ căng thẳng, trong giọng nói yếu ớt lại xuất hiện sự sợ hãi và sầu lo.
Phương Vọng nhìn chằm chằm phía xa với khuôn mặt vô cảm, nói: “Đại trận do hơn vạn tu sĩ tập kết đương nhiên không đơn giản. Dù đối mặt với tu sĩ Ngưng Thần cảnh, đại trận này vẫn có thể nhẹ nhàng trấn áp.”
Đại chiến đã bắt đầu một khoảng thời gian, số người hắn giết ít thì cũng hơn một nghìn, linh lực tiêu hao hơn nửa, nhưng số lượng ma tu Thanh Thiền cốc vẫn còn rất nhiều. Đưa mắt nhìn qua, các phương hướng đều có bóng dáng của ma tu.
Dù Bàng Thôn Thiên đã chết, Thanh Thiền cốc cũng không từ bỏ.
Xem ra, chỗ dựa chân chính của bọn họ là Vạn Độc trận này!
Trước kia Phương Vọng đã từng nghe nói đến Vạn Độc trận của Thanh Thiền cốc. Đây là đại trận đứng đầu Thanh Thiền cốc, cũng chính là nguyên nhân vì sao bọn họ không có đại tu sĩ Ngưng Thần cảnh vẫn có thể trở thành một trong chín đại giáo phái.
Vạn Độc trận vừa xuất hiện, thiên địa khóc thét, vạn vật thối rữa!
“Xem ra phải ra tay thật rồi.” Phương Vọng lẩm bẩm.
Lý do hắn vẫn luôn không thi triển pháp thuật có phạm vi sát thương lớn là vì quá nhiều kẻ địch, còn đều là tu sĩ linh hoạt, phân tán ở các phương hướng tiến hành tấn công tầm xa, nếu sử dụng đại pháp thuật thì hắn rất dễ bị tiêu hao đến chết.
Đương nhiên, nếu hắn muốn chạy trốn thì Thanh Thiền cốc cũng không ngăn cản được!
Nhưng bây giờ, hắn chiến đấu vì người Phương gia phía sau, cũng là vì Thái Uyên môn!
Rất có thể Thái Uyên môn đang bị ma đạo bao vây tấn công, nếu hắn có thể giết xuyên qua, làm Thanh Thiền cốc sợ hãi, tất nhiên áp lực của Thái Uyên môn sẽ giảm xuống.
Kiếp trước, dưới tình huống không có hắn và Chu Tuyết, Thái Uyên môn vẫn có thể hoá hiểm thành an. Bâu giờ thiếu Thanh Thiền cốc, chắc là cũng có thể chịu đựng được.
Còn về con cháu Phương gia ở Thái Uyên môn, tuy hắn lo lắng cho bọn họ, nhưng nội tâm vẫn còn một tia kỳ vọng.
Bởi vì hắn còn có thể dựa vào một người!
“Vạn Độc trận đã khởi động, mọi người thêm linh lực vào, lập tức trấn sát yêu nghiệt này!”
Nam tử gầy gò chân đạp thiềm thừ tức giận rít gào, độc kỳ quanh thân hắn toả ra linh lực rồi bùng lên, lôi vân trên không trung Vạn Độc trận kịch liệt cuồn cuộn, từng tia ánh sáng xanh xuyên thủng đám mây rơi xuống.
Hơn vạn ma tu làm theo, noi theo. Cùng lúc đó, ngoài Vạn Độc trận vẫn có tu sĩ Thanh Thiền cốc bay tới. Bọn họ sôi nổi đi vào ngoài trận, nâng tay lên, thêm linh lực của bản thân vào Vạn Độc trận, khắp đồi núi đều là bóng dáng ma tu.
Ầm ầm ầm!
Biển mây rẽ ra, một phù văn ánh xanh khổng lồ, đường kính vượt qua mười dặm xuất hiện trên không trung Vạn Độc trận. Phương Vọng ngẩng đầu lên nhìn lại không thể nhận ra đây là phù văn gì. Nó giống như văn tự phức tạp, lại giống như hình vẽ nào đó. Nó đang ngưng tụ linh khí của thiên địa. Một luồng uy áp kinh khủng buông xuống ép thân rắn khổng lồ của Tiểu Tử cong lại.
“Công tử, ta sắp không chịu đựng nổi nữa rồi!”
Tiểu Tử cắn răng hô, thân rắn run rẩy.
Cảnh tượng này làm đám ma tu của Thanh Thiền cốc vô cùng phấn chấn, những tên trưởng lão kia càng kêu gọi, ủng hộ sĩ khí.
“Hắn sắp không chống đỡ được Vạn Độc trận nữa rồi, chúng ta phải báo thù cho cốc chủ!”
“Dù thiên phú của hắn yêu nghiệt hơn đi nữa cũng chỉ mới tu hành mười sáu năm, lại mạnh hơn nữa cũng có giới hạn thôi!”