TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 158: Người được trời xanh chiếu cố, cuộc tranh đấu số mệnh. (2)

Tiếng nói của hắn kèm theo Thiên Địa kiếm ý truyền khắp các ngóc ngách Kiếm Thiên trạch, hắn lười giải thích khi đối mặt với kế sách công tâm xúi giục của Khổng Tích, trực tiếp thể hiện ra sự tự tin của chính mình.

Hắn chính là muốn quật khởi với thế không thể ngăn chặn, khiến bất cứ ai cũng không sinh ra nổi lòng chống lại hắn!

Dứt lời, Phương Vọng vung mạnh quạt, từng bảo kiếm bay ra khỏi túi trữ vật, ngay cả Thanh Quân kiếm ở bên hông cũng nhanh chóng ra khỏi vỏ.

Tổng cộng bảy mươi hai pháp kiếm thượng phẩm, phân tán xung quanh Phương Vọng, hết vòng này đến vòng khác, trận thế còn lớn hơn Khổng Tích.

“Lẽ nào là…”

Tham Thụy chân quân kích động, mặt già đỏ bừng, miệng lưỡi đều run lên.

Triệu Truyền Càn hình như nghĩ đến cái gì, đồng tử không khỏi phóng đại.

Các đệ tử khác nhìn chằm chằm hai bóng dáng trên trời cao, chỉ sợ bỏ lỡ điều gì.

Khổng Tích nhìn trận thế của Phương Vọng, lông mày cau chặt, hắn trầm giọng nói: “Vậy hãy để bổn tọa lĩnh giáo tuyệt học của Kiếm Thánh!”

Khóe miệng Phương Vọng hơi cong, vừa phất quạt vừa cười nói: “Kiếm đạo của Kiếm Thánh chưa từng sát sinh, ta không muốn vấy bẩn danh tiếng của sư phụ ta, cho nên ta dùng tuyệt học của Thái Uyên môn, kiếm trận này tên là Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận!”

Tiếng nói tràn đầy tự tin của hắn vang khắp Kiếm Thiên trạch, không ít tu sĩ xúc động, đệ tử Thái Uyên môn càng trở nên phấn chấn.

Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận là tuyệt học mạnh mẽ nhất, khó học nhất của Thái Uyên môn, Phương Vọng lại nắm bắt được rồi?

“Quả nhiên! Quả nhiên! Ha ha ha!”

Tham Thụy chân nhân đứng dậy, cất tiếng cười to. Hắn vừa đứng dậy, mấy trăm đệ tử Thái Uyên môn cũng đứng dậy theo. Không chỉ có bọn họ, những tu sĩ từng nghe thấy cái tên Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận đều nhao nhao đứng dậy, hoặc tiến lên một bước, tất cả đều ngước nhìn Phương Vọng.

Nghe vậy, Khổng Tích giận tím mặt: “Không sát sinh? Nực cười! Năm đó Kiếm Thánh cũng sỉ nhục bổn tọa như vậy! Vậy để bổn tọa ép ngươi thi triển tuyệt học của Kiếm Thánh!”

Ầm!

Kiếm ý của hắn bùng nổ, mười hai pháp kiếm ngân vang, ánh sáng màu xanh hiện

Kiếm khí màu xanh mênh mông giống như thiên hà vắt ngang trời cao, giết về phía Phương Vọng với thế không thể đỡ.

Sắc mặt Phương Vọng không thay đổi, tay phải cầm ngược Càn Khôn phiến, đột nhiên nhấc quạt vung lên.

Càn Khôn phiến bắn ra Huyền Dương chân hỏa vô cùng vô tận, dâng lên hỏa phong khiếp người, đối đầu nhấn chìm kiếm khí của Khổng Tích.

Khổng Tích tung người nhảy lên, tránh khỏi biển lửa, hỏa phong bá đạo đập thẳng lên núi cao ở đối diện, trực tiếp đốt cháy ngọn núi. Núi cao chấn động, cát bụi bay lên, vụn đá bắn tứ tung.

Khổng Tích liếc nhìn phía sau, thầm kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn về phía Phương Vọng. Hắn ngạc nhiên phát hiện Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận đã khởi động, hàng ngàn hàng vạn thương lôi đan xen xung quanh Phương Vọng, bảy mươi hai pháp kiếm thượng phẩm tạo thành ba vòng kiếm, đang tụ tập uy thế kinh khủng.

Phương Vọng nhìn Khổng Tích từ xa, ánh mắt bỗng thay đổi, một cảm giác áp bức khó nói bộc phát từ trên người hắn.

Đấu Chiến Chân công!

Lúc này, hắn đã tiến vào trạng thái chiến đấu chuyên tâm tuyệt đối, ngưng kết Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận với tốc độ nhanh nhất, linh lực cuồn cuộn nối liền với bảy mươi hai pháp kiếm thượng phẩm.

Khi ánh mắt hắn khóa chặt Khổng Tích, nháy mắt Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận đã bùng lên!

Ầm! Ầm! Ầm…

Từng luồng kiếm khí khổng lồ xen lẫn thương lôi bắn về phía Khổng Tích, thanh thế to lớn, ánh kiếm chớp lóe khắp trời đất.

Khổng Tích cắn răng, không lùi mà còn tiến, tay phải của hắn tóm về phía sau, nắm lấy một thanh kiếm, nhanh chóng vung kiếm, hàng nghìn hàng vạn kiếm khí bộc phát. Mười một pháp kiếm sau lưng hắn cùng vung lên, giống như có người vô hình đang vung kiếm, kiếm chiêu ác liệt, kiếm khí giống như cuồng phong mưa bão thổi quét.

Tiếng ầm ầm vang vọng trời đất!

Khổng Tích đâm tan kiếm khí thương lôi đầu tiên, nhưng thương lôi quấn quanh người hắn khiến cả người hắn tê liệt, sắc mặt thay đổi.

“Sao có thể!?”

Trong lòng Khổng Tích hoảng hốt, gương mặt hiện vẻ sợ hãi.

Thương lôi trực tiếp đánh tan hai phần mười linh lực của hắn!

Hắn lập tức quay người bỏ chạy, nhưng kiếm khí thương lôi đếm không xuể lại vẽ ra đường cong trên trời, đuổi giết hắn.

Khổng Tích quay người, vừa bay về phía sau, vừa nhanh chóng vung kiếm, mười một pháp kiếm cũng như vậy. Hắn dốc hết sức thi triển kiếm pháp mạnh nhất của mình, kiếm khí từng tung hoành Tu Tiên giới Đại Tề rơi trên kiếm khí thương lôi, hoàn toàn không thể đánh tan nó.

Tất cả tu sĩ trợn to mắt, bọn họ đều đang chấn động.

Vừa giao thủ, Kiếm tông đã bị đè xuống mà đánh?

Ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm Khổng Tích, tốc độ lùi về phía sau của Khổng Tích vô cùng nhanh, khiến cho bọn họ phải quay đầu theo.

Ầm! Ầm! Ầm…

Trên bầu trời Kiếm Thiên trạch bùng lên tiếng nổ vang liên tiếp, tốc độ của kiếm khí thương lôi thật sự quá nhanh, Khổng Tích bay vút qua hơn nửa Kiếm Thiên trạch nhưng vẫn bị kiếm khí thương lôi đuổi kịp.

Tất cả kiếm khí thương lôi đột nhiên tụ tập lại, tạo thành một bóng kiếm đan xen lôi điện khổng lồ, dài tận mười trượng, giống như một thiên kiếm. Nó bay vọt lên, lại lao xuống với tốc độ vượt xa lúc trước, kiếm chỉ thẳng vào Khổng Tích.

Linh lực của Khổng Tích đã cạn kiệt, hoàn toàn không kịp né tránh.

Dưới ánh mắt chăm chú của hàng nghìn tu sĩ, cự kiếm mang theo thiên uy kia từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ đâm trúng Khổng Tích, ép cho Khổng Tích rơi xuống, rơi vào trong rừng cây xung quanh Kiếm Thiên trạch.

Rầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cuồng phong bỗng đánh úp lại, ép các tu sĩ dồn dập vận công ngăn chặn. Trong mắt bọn họ, rừng cây kia dâng lên sóng bụi khổng lồ, sấm sét vang dội, thậm chí có cây bị đánh bay, sức phá hoại kinh người.