TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 157: Người được trời xanh chiếu cố, cuộc tranh đấu số mệnh.

Lời này đã tác động đến tâm tư của đa số kiếm tu trong Kiếm Thiên trạch, khiến bọn họ có sự đồng cảm.

Phương Vọng thờ ơ, thở dài trong lòng.

Thủ đoạn rất tốt!

Lời này vừa ra sẽ không còn ai nói Khổng Tích là ỷ già lấn nhỏ nữa, ngược lại còn cảm động lây, thậm chí có thể sẽ ủng hộ hắn.

“Sau khi Kiếm Thánh rời đi, bổn tọa tung hoành thiên hạ, khiêu chiến với tất cả đại tu sĩ kiếm đạo trên vùng đất này, cuối cùng đánh ra danh hiệu Kiếm tông, nhưng như vậy thì thế nào?”

“Không đánh bại Kiếm Thánh, Kiếm tông chỉ là một trò cười!”

“Đáng tiếc, ông trời không cho ta toại nguyện, bổn tọa kết thúc bế quan, khó khăn lắm mới đợi được Kiếm Thánh trở về, kết quả lại biết tin Kiếm Thánh tọa hóa!”

“Ha ha ha ha! Kiếm Thánh tọa hóa rồi! Hơn nữa trước khi chết còn chọn một thiên tài Thiên Nguyên bảo linh làm người thừa kế! Trào phúng tới mức nào, Kiếm Thánh hắn đã thành công, ít nhất hắn đã chứng minh với bổn tọa, hắn quả thật có thể tìm được người có thiên tư mạnh hơn bổn tọa!”

“Thiên Nguyên bảo linh, từ xưa tới nay, trên mảnh đất này chỉ từng lưu truyền truyền thuyết về Thiên Nguyên bảo linh, nhưng chưa ai từng thấy!”

“Phương Vọng, ngươi là người được trời xanh chiếu cố, ngươi sinh ra đã nên có tất cả, thiên tư mạnh nhất, sư phụ mạnh nhất, mọi thứ tốt nhất. Nhưng đánh bại Kiếm Thánh là mục tiêu theo đuổi cả đời của bổn tọa!”

“Trận chiến hôm nay, ngươi hãy thay Kiếm Thánh và thiên tư mạnh nhất hắn theo đuổi để chiến đấu một trận với bổn tọa! Bỏ qua Huyền Hồng Kiếm tông, Thái Uyên môn, không có ân oán, chỉ có cuộc tranh đấu số mệnh!”

Khổng Tích cười to, tiếng cười vang vọng trên bầu trời Kiếm Thiên trạch, lời tâm huyết của hắn đã làm cảm động hầu hết quần chúng.

Giờ phút này, bọn họ giống như nhìn thấy một tu sĩ bình thường sắp đi đến đường cùng, rút kiếm với số mệnh của mình.

Bọn họ không khỏi so sánh bản thân với Phương Vọng, những quần chúng như bọn họ lại tính là gì?

Ít nhất Kiếm tông dám khiêu chiến, còn bọn họ chỉ có thể đến xem náo nhiệt, hoặc là lấy lòng Phương Vọng!

Tiếng nói của Kiếm tông Khổng Tích vang vọng trên bầu Kiếm Thiên trạch, tất cả kiếm sĩ sau khi nghe thấy đều cảm động.

Cố Thiên Hùng, Cố Ly đứng cạnh hành lang, ngước lên nhìn bóng dáng của Khổng Tích ở phía xa. Cố Ly khẽ cắn môi, nhỏ giọng hỏi: “Đúng là vô sỉ, muốn đánh thì đánh, nói những lời dối trá này thì có tác dụng gì?”

Ánh mắt Cố Thiên Hùng phức tạp, thở dài nói: “Hắn đang bào chữa cho Huyền Hồng Kiếm tông và bản thân, nhưng điều này chưa chắc không phải lời tâm huyết của hắn.”

Nỗi khổ phẩm cấp bảo linh, đây là điều hầu hết tu sĩ đều từng gặp, cho dù bản thân mình là thiên tư đệ nhất hiện giờ, nhưng sau này sẽ có phẩm cấp cao hơn nhảy ra.

Lúc ngước lên nhìn người khác đã tin số mệnh, lúc bị người khác vượt qua lại không cam lòng bị số mệnh trói buộc, ngày càng lún sâu vào đau khổ.

Các đệ tử Phương gia thì tức giận bất bình.

“Nói hươu nói vượn, nếu như số mệnh của Phương Vọng tốt thật, vậy sao chúng ta còn suýt nữa bị diệt môn?”

“Đúng đấy, nếu không có Phương Vọng, chúng ta đã chết từ lâu rồi.”

“Lão thất phu này tà thuyết mê hoặc quần chúng, không chịu nổi thua mà!”

“Phương Vọng đang làm gì, mau chóng đánh bại hắn, nói chuyện bằng thực lực!”

Phương Mãnh, Phương Dần không lên tiếng, ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm bóng dáng của Kiếm tông, trong lòng vô cùng cảm thán.

Đối với bọn họ, không biết Khổng Tích cao hơn bọn họ bao nhiêu thế hệ, nhân vật như vậy lại bị hậu bối của bọn họ kích thích đến mức này, xem ra bọn họ đánh giá thấp sự xung kích của Thiên Nguyên bảo linh đối với Tu Tiên giới rồi.

Trên đỉnh núi cao, Khổng Tích tung người nhảy lên, nhanh chóng bay đến trên bầu trời ở trung tâm Kiếm Thiên trạch. Kiếm khí kinh khủng bộc phát từ trong người hắn, khiến áo đen của hắn bay càng kịch liệt hơn, giống như một ngọn lửa đen cháy phừng phừng trên trời cao.

Chỉ thấy sau lưng hắn dâng lên từng pháp kiếm, có đến hai mươi thanh, xoay quanh thành hình tròn, kiếm khí cuồn cuộn trào ra từ trong thân kiếm, tạo thành khí kình mắt thường có thể thấy được, không ngừng mở rộng, vô cùng tráng lệ.

Kiếm tu ở các nơi của Kiếm Thiên trạch đều có thể nhìn thấy kiếm khí của hắn, cảm nhận kiếm thế đó, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Khí thế vượt qua Huyền Tâm cảnh hoàn toàn bùng nổ!

Giờ phút này, Kiếm tông Khổng Tích không giấu tài, hắn muốn nghênh chiến Phương Vọng bằng tư thái mạnh nhất.

“Phương Vọng, cẩn thận!”

Phương Hàn Vũ nhìn Phương Vọng ở phía trước, dặn dò. Cho dù nhận được kiếm khí của Kiếm Thánh, hắn vẫn cảm nhận được áp lực khi đối mặt với Kiếm tông, hắn chắc chắn không phải đối thủ của Kiếm tông.

Tùng Kình Uyên lại càng khỏi phải nói, ánh mắt của hắn đặt trên người Phương Vọng, trong mắt đầy vẻ mong đợi.

Hắn hy vọng Phương Vọng có thể thắng hơn bất cứ ai, chỉ cần Phương Vọng mãi mãi không thất bại, vậy thì chuyện hắn thua Phương Vọng sẽ chẳng có gì lạ.

Hơn nữa đây là trận chiến đầu tiên sau khi Phương Vọng kế thừa danh hiệu Kiếm Thánh, quyết không thể thua!

Phương Vọng tung người nhảy lên, giống như mũi tên bắn lên trời, hắn bay đến độ cao ngang với Khổng Tích, áo trắng phấp phới, tay cầm chiết phiến màu đen, vô cùng phong độ.

Hai người vừa hay là một đen một trắng!

Ánh mắt của mấy nghìn tu sĩ tập trung trên người của bọn họ, không có ai hô to, toàn bộ đều nín thở ngưng thần chờ đợi đại chiến chạm vào là nổ.

Khổng Tích đánh giá Phương Vọng, cảm thán nói: “Đúng thật là anh hùng xuất thiếu niên, nếu như ngươi ra đời sớm hơn năm trăm năm, Kiếm Thánh cũng phải đứng dưới bóng của ngươi.”

Phương Vọng khẽ phẩy Càn Khôn phiến, bình tĩnh nói: “Cùng thời đại với ta không nên bi ai, mà là may mắn. Anh hùng lớp lớp xuất hiện mới là thịnh thế, còn thịnh thế luôn có người trở thành mục tiêu của anh hùng thiên hạ. Tới đây, để ta cảm nhận danh hiệu Kiếm tông nào.”