Tiểu Tử thuận miệng trả lời, Phương Vọng nghe mà khóe môi co giật.
Đều tại Cố Thiên Hùng!
Cái tên già mà không đứng đắn kia!
Phương Vọng không nói chuyện nữa, cầm túi trữ vật của Tùng Kình Uyên, lần lượt lấy pháp kiếm ra, bắt đầu luyện hóa cấm chế.
Không lâu sau, Cố Thiên Hùng đã đến, ra sức lải nhải hy vọng Phương Vọng có thể đảm bảo đừng nói cho Cố Ly biết lời khốn nạn lúc trước hai người từng nói. Phương Vọng đồng ý, nào biết Cố Thiên Hùng chê hắn đồng ý quá nhanh, sợ có bẫy, cứ bắt viết ra làm bằng chứng, giày vò mãi một lúc mới rời đi.
Đợi Cố Thiên Hùng rời đi, Phương Vọng không khỏi cảm thán hỏi: “Tiểu Tử, ngươi nói xem có phải hắn bị ngốc không? Viết ra làm bằng chứng không phải chính là tạo ra chứng cứ phạm tội cho mình rồi à?”
Cố Thiên Hùng vốn có thể thề thốt phủ nhận, bây giờ cầm chứng cứ trong tay, hôm nào đó đánh rơi thì tiêu đời rồi.
“Hắn vẫn luôn ngốc nghếch.”
Tiểu Tử thuận miệng đáp.
…
Ước hẹn một năm đã đến, Kiếm Thiên trạch trở nên vô cùng náo nhiệt, ven hồ toàn là bóng người, các giáo phái lớn đều có, người của Thái Uyên môn cũng đến, người dẫn đầu còn là Tham Thụy chân nhân, Triệu Truyền Càn.
“Triệu trưởng lão, không phải Kiếm tông kia không dám đến đấy chứ?”
Chu Bác hỏi, ánh mắt nhìn về phía Triệu Truyền Càn tĩnh tọa ở trên cùng. Mấy trăm người xung quanh đều là đệ tử Thái Uyên môn, hơn nữa thực lực đều không yếu, kém nhất cũng là đệ tử phân mạch.
Đệ tử khác lao nhao bàn tán, đều cảm thấy Kiếm tông sợ rồi.
Đa số mọi người đều không hiểu Kiếm tông Khổng Tích, nhưng bọn họ lại coi Phương Vọng như truyền kỳ.
Tu hành bốn năm, thành danh qua một trận cửu mạch đấu pháp, sau này để lộ bảo linh bản mệnh của mình là Thiên Nguyên bảo linh, lại càn quét mười ba thiên tài hàng đầu. Tiếp nữa, Phương Vọng đạt được truyền thừa của Kiếm Thánh, chém giết Đại Yêu Vương, được xưng là Thiên Nguyên Kiếm Thánh. Các loại sự tích ấy đều đủ khiến đệ tử Thái Uyên môn tự hào.
Bây giờ, bọn họ hành tẩu thiên hạ, gặp tu sĩ biết bọn họ đến từ Thái Uyên môn đều sẽ kinh ngạc cảm thán sự mạnh mẽ của Phương Vọng, khiến bọn họ cũng thấy vẻ vang.
“Các ngươi hiểu cái gì, ai cũng có thể sợ, chỉ có Khổng Tích sẽ không sợ, lão tiểu tử kia chắc sẽ mang sát ý mà đến!”
Tham Thụy chân nhân hừ lạnh nói. Nhắc đến Khổng Tích, hắn không khỏi chửi rủa, rất rõ ràng, hai người có khúc mắc.
Triệu Truyền Càn mở mắt, bình tĩnh nói: “Danh hiệu Kiếm tông không thể xem thường, cho dù chưởng môn đối đầu với hắn cũng chưa chắc có thể thắng.”
Chưởng môn!
Các đệ tử lập tức bình tĩnh lại, bọn họ cho rằng thực lực của Phương Vọng mạnh mẽ, nhưng nếu so với chưởng môn, thì khó tránh phải thấp hơn một bậc. Dù sao bọn họ đều là đệ tử Thái Uyên môn, tất nhiên cho rằng chưởng môn Quảng Cầu Tiên là mạnh nhất trong tông môn.
Phương Vọng tu hành mười sáu năm đã có thể từ người phàm vượt qua Quảng Cầu Tiên?
Vậy thì cũng…
Chu Bác thích thổi phồng Phương Vọng nhất cũng không khỏi trở nên im lặng.
Tham Thụy chân nhân đang định nói chuyện, đột nhiên quay đầu, cau mày nhìn về một hướng. Triệu Truyền Càn cũng như vậy, ánh mắt trở nên sắc bén.
Giờ phút này, tất cả tu sĩ Huyền Tâm cảnh ở ven hồ Kiếm Thiên trạch đều ngẩng đầu, cùng nhìn về cùng một hướng.
Đó là một ngọn núi cao hùng vĩ, mặt trời đúng lúc dừng ở trên đỉnh núi. Thuận theo ánh mắt của bọn họ, chỉ thấy trên đỉnh núi có một bóng dáng, quay lưng về phía mặt trời, áo đen bay phần phật.
Kiếm tông!
Cùng lúc này, Phương Vọng tĩnh tọa ở trên đầu cầu từ từ đứng dậy, tay phải của hắn nhẹ nhàng vung Càn Khôn phiến, nhìn Khổng Tích ở phía xa.
Tiểu Tử nhìn về phía đó, vừa phun lưỡi rắn, vừa nói: “Công tử, hắn rất mạnh, cảm giác còn lợi hại hơn Đại Yêu Vương lúc trước, chẳng trách dám đến khiêu chiến ngươi.”
Mặt hồ nổi gió, sương mù bốc lên, áo trắng của Phương Vọng cũng bay theo gió, tóc mai bên tai bay lên, trong mắt hắn tràn đầy vẻ mong đợi.
Trận chiến khiến thiên hạ đều chú ý, sao hắn có thể không mong đợi?
Thời niên thiếu, có ai không hướng tới vang danh thiên hạ, trở thành nhân vật anh hùng người người hướng đến?
Tu tiên mười sáu năm, Phương Vọng đã có sự tự tin của bản thân, trận chiến này còn có người nhà đến xem, hắn nhất định phải thể hiện tư thái mạnh nhất của bản thân.
“Thiên Nguyên Kiếm Thánh Phương Vọng, bổn tọa đến rồi!”
Tiếng nói của Khổng Tích đột nhiên vang lên, âm thanh như sấm rền nổ vang ra, làm mấy nghìn tu sĩ giật mình đứng dậy. Những người ở trong lầu các cũng lần lượt đi ra.
Tiếng nói của hắn vang vọng trên bầu trời Kiếm Thiên trạch, mãi vẫn chưa dứt.
Phương Hàn Vũ, Tùng Kình Uyên và các kiếm thị ào ào đến phía sau Phương Vọng. Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía xa, mặc dù không thấy rõ bóng dáng của Khổng Tích, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được kiếm khí mạnh mẽ kia.
“Bổn tọa tám tuổi bái vào Huyền Hồng Kiếm tông, hai mươi tuổi tố linh, chỉ tạo ra Huyền Nguyên bảo linh trung phẩm, hai mươi lăm tuổi hành tẩu thiên hạ, may mắn được gặp Kiếm Thánh. Kiếm đạo của Kiếm Thánh khiến tấm trí bổn tọa hướng về. Đáng tiếc, Kiếm Thánh nói tư chất của bổn tọa không được, không đủ bái vào môn hạ của hắn.”
Tiếng nói của Khổng Tích lại vang lên, hắn vậy mà bắt đầu kể chuyện xưa rồi.
Lời này khiến không ít kiếm thị lộ vẻ xúc động, bởi vì bọn họ cũng có trải nghiệm tương tự. Bọn họ đều muốn bái Kiếm Thánh làm sư phụ, đáng tiếc đều bị từ chối.
“Phẩm cấp bảo linh giống như thiên mệnh đã định, câu này đã vây khốn bổn tọa, khiến bổn tọa từng mất phương hướng. Nhưng sau đó bổn tọa nghĩ thông suốt rồi, tu tiên vốn chính là việc nghịch thiên, nếu đã nghịch thiên, vậy tại sao phải tin thiên mệnh. Thế là bổn tọa chuyên tâm vấn kiếm, một lần ngộ đã ngộ hai trăm năm, nhưng lúc bổn tọa muốn chứng minh bản thân với Kiếm Thánh, thì lại phát hiện Kiếm Thanh xuôi nam ra biển từ lâu!”
Nghịch thiên!