TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 155: Chí bảo của Tu Tiên giới Đại Tề, giai thoại thiên cổ. (2)

Mặt trời nắng gắt chiếu xuống từ trên cao, Kiếm Thiên trạch bốn mùa như xuân vẫn là phong cảnh đẹp như tranh.

Trước một lầu các, Cố Ly đứng trên hành lang, ngẩn người nhìn mặt hồ. Nàng mặc áo bào đệ tử của Thái Uyên môn, mặt mang lụa mỏng, mặc dù chỉ để lộ một đôi mắt, nhưng vẫn rất xinh đẹp động lòng người.

Cố Thiên Hùng đi ra từ trong phòng, nói: “Đừng lo lắng, ngươi chưa từng thấy cảnh tượng tiểu tử kia thi triển Thiên Địa kiếm ý thôi, ta nói ngươi nghe, nếu Khổng Tích tận mắt thấy, chắc chắn không dám khiêu chiến hắn.”

Cố Ly không nhìn về phía hắn, chỉ bình tĩnh nhìn mặt hồ, nói: “Ta không lo hắn sẽ thua, ta chỉ tò mò tại sao ngươi không để ta gặp hắn, ta hoàn toàn không làm trễ bao nhiêu thời gian của hắn.”

Trên mặt Cố Thiên Hùng lóe qua vẻ xấu hổ, cố ra vẻ nghiêm túc, hỏi: “Nữ nhi, bây giờ hắn cần tĩnh tâm, ngươi hiểu không? Sự xuất hiện của ngươi sẽ tạo áp lực cho hắn, cho dù không có áp lực, cũng sẽ có tạp niệm, dù sao trong lòng hắn có ngươi.”

“Thật sao?”

Cố Lý nghiêng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt mang vẻ mong đợi, thấp thỏm.

Cố Thiên Hùng mặt dày, nói: “Đương nhiên, lúc trước bọn ta đều giấu giếm thân phận, xưng huynh gọi đệ. Hắn từng nói với ta, hắn thích sư muội ở động phủ bên cạnh, khổ nỗi bọn họ đều là kỳ tài ngút trời, hắn không hy vọng xác định tình cảm sớm quá, để tránh ảnh hưởng đạo tâm. Nữ nhi, ta cảm thấy hắn nói đúng, các ngươi còn trẻ, có rất nhiều thời gian chung sống, có thể khống chế tình cảm mới có thể theo đuổi đại đạo trường sinh.”

Cố Ly cau mày hỏi: “Sao lúc trước ngươi không nói?”

Cố Thiên Hùng thở dài, nói: “Ai bảo ngươi không ngồi yên được như vậy, nữ nhi, ta không thể không phê bình ngươi, điểm này ngươi kém xa Phương Vọng rồi. Ngươi có thể có chút tiền đồ không, Phương Vọng hắn là Thiên Nguyên bảo linh, nhưng ngươi là Địa Nguyên bảo linh, kém đến nỗi nào đâu? Dốc lòng tu luyện, đuổi kịp bước chân của hắn, thì mới có thể trở thành giai thoại thiên cổ!”

Qua sự khuyên can của Cố Thiên Hùng, Cố Ly mới hạ quyết tâm không đi quấy rầy Phương Vọng, nàng quay người đi vào trong lầu các, chuẩn bị tu luyện.

Cố Thiên Hùng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ nguy hiểm quá.

Cái khó ló cái khôn này của hắn đúng là ý nghĩ thiên tài.

Ừm!

Chính là như vậy, sau này phải khuyên nữ nhi cố gắng tu luyện, không thể để nàng tiếp xúc với Phương Vọng.

“Nữ nhi ngoan, chuyện theo đuổi phu quân, vi phụ giúp ngươi, ngươi tạm thời đừng tiếp xúc với hắn, dù sao Phương Vọng cũng không có suy nghĩ gì với ngươi, đỡ cho ngươi đau lòng.”

Cố Thiên Hùng nghĩ như vậy, trong lòng không còn sót lại chút áy náy nào, thay vào đó là cảm động.

Người làm phụ thân có thể làm tới mức này như hắn, thật sự không tìm được người thứ hai!

Cố Thiên Hùng quay người rời đi, hắn chuẩn bị đi tìm Phương Vọng nói chuyện.

Chuyện cưới thê nạp thiếp có thể tạm thời không nhắc đến, nhưng có vài đảm bảo thì vẫn phải đòi!

Ở bên khác.

Phương Vọng ngồi trên cầu, vươn vai, hắn thở dài: “Cũng không biết Kiếm tông kia khi nào mới đến, tính thời gian chắc cũng sắp đến rồi nhỉ?”

Tiểu Tử nằm bò bên cạnh hắn, nhìn mặt hồ rộng lớn, trả lời: “Ai biết được, có lẽ sợ rồi.”

Nếu như nhìn kỹ, trong mắt rắn của nó lờ mờ có một bóng dáng đang luyện kiếm, động tác rất nhanh, rất khó nhìn rõ.

Phương Vọng nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Tử, giơ tay xoa đầu rắn của nó.

Mấy tháng gần đây, Tiểu Tử rất an phận, trở nên không giống nó lắm.

Phương Vọng biết nguyên nhân, bởi vì nó đang đắm chìm trong ngộ kiếm, chỉ là chuyện này khiến hắn cảm thấy hoang đường.

Một con rắn có ngộ tính kiếm đạo còn cao hơn cả Tùng Kình Uyên?

Không hổ là xà yêu có thể sống sót trong Đại Thánh Động Thiên.

Lúc này, Tùng Kình Uyên bước lên cầu gỗ, đi thẳng tới sau lưng Phương Vọng mới dừng lại, hắn nói: “Thần Kiếm của sư phụ vẫn chưa tìm thấy.”

Kiếm Thánh truyền thụ Thiên Địa kiếm ý cho Phương Vọng, kiếm khí thì tạo nên bảo linh cho Phương Hàn Vũ. Hắn thậm chí còn đưa nhẫn trữ vật của mình cho Phương Hàn Vũ, nhưng trong chiếc nhẫn kia không hề có Thần Kiếm.

Trước khi Kiếm Thánh tọa hóa, đa số kiếm tu đều đến vì kiếm của Kiếm Thánh.

Nghe đồn kiếm của Kiếm Thánh là tồn tại vượt qua pháp khí tuyệt phẩm, chứa đựng sức mạnh kiếm đạo tối cao, khiến kiếm khách thiên hạ đổ xô vào.

“Không tìm thấy thì thôi, chắc sư phụ có tính toán của mình, nếu như chúng ta có duyên, thì tự nhiên nó sẽ xuất hiện trước mặt chúng ta.”

Phương Vọng lại nhìn rất thoáng. Hắn có ba bảo linh bản mệnh, không quá khát vọng đối với kiếm của Kiếm Thánh.

“Ừ, đây là bảy mươi mốt pháp kiếm thượng phẩm ngươi cần.”

Tùng Kình Uyên gật đầu, sau đó ném túi trữ vật vào trong lòng Phương Vọng.

Phương Vọng nhướn mày hỏi: “Nhanh như vậy sao?”

Tùng Kình Uyên nói: “Đa số đều là các thế lực tặng, Phương Hàn Vũ thu xếp ra, dù sao ngươi cũng Kiếm Thánh mới thăng cấp, bảo bối tặng cho ngươi chắc chắn phải là tặng kiếm. Bản thân ta cũng góp hai cây, cộng thêm mười mấy thanh do mấy kiếm thị ra ngoài mua.”

Giá cả của pháp khí thượng phẩm không hề thấp.

Phương Vọng chuẩn bị móc thiên tài địa bảo trong túi trữ vật của mình ra, Tùng Kình Uyên đã quay người, bỏ lại một câu:

“Ngươi là chủ nhân của Kiếm Thiên trạch, lại là sư đệ của ta, coi như quà gặp mặt ta tặng cho ngươi. Các kiếm thị cũng cảm ơn ngươi truyền thụ kiếm ý, cho nên ngươi không cần móc túi trữ vật ra.”

Phương Vọng nghiêng đầu nhìn, Tùng Kình Uyên bước lên trước năm bước, tung người nhảy lên, đạp kiếm bay về phía núi cao xa xa.

Hắn không nhịn được cười, sư huynh này ngoài lạnh trong nóng nha.

Hắn nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Tử, có thấy không? Đây chính là lợi ích của thế lực, khi nào ngươi ra ngoài tự lập làm vương, thu thập thiên tài địa bảo cho công tử ta đây?”

“Thôi bỏ đi, ta không có năng lực như vậy, vẫn là ở lại bên cạnh công tử tốt hơn, nếu như công tử buồn chán, cũng có thể chơi ta.”