Thế nhưng khóe miệng của hắn căn bản không đè xuống được.
“Đúng thế, lấy được truyền thừa của Kiếm Thánh, lại mang Thiên Nguyên bảo linh trên người, hiện tại đã có người xưng ngươi là Thiên Nguyên Kiếm Thánh.”
Chu Tuyết cười nói, đôi mắt đẹp quan sát Phương Vọng, ý cười trong mắt càng ngày càng nồng đậm.
Nàng nhẹ nhàng đẩy bả vai Phương Vọng, hỏi: “Lấy được Kiếm Quân lệnh chưa?”
Phương Vọng gật đầu nói: “Lấy được, vật này rốt cuộc có lai lịch gì?”
Chu Tuyết liếc nhìn mặt hồ, ý vị thâm trường nói: “Đây chính là bảo bối tốt, chờ đến khi ngươi đi ra ngoài, sẽ nhất hô bách ứng, như cá gặp nước. Thật ra ở trong vận mệnh ban đầu, là ta tới nơi đây tìm kiếm tiên duyên, nhưng lại không đạt được sự công nhận của Kiếm Thánh. Trước lúc lâm chung, Kiếm Thánh truyền Kiếm Quân lệnh cho đệ tử của hắn, Tùng Kình Uyên. Từ sau lúc đó, Tùng Kình Uyên rời khỏi Đại Tề, trở lại ngoài biển, đáng tiếc, hắn không có thực lực, bị người tập kích, Hoàng Kiếm Quân lệnh rơi vào trong tay người này.”
Thảm như vậy sao?
Phương Vọng nghe tới phía trước, còn hơi hổ thẹn. Hắn cảm thấy mình đoạt cơ duyên của Tùng Kình Uyên, nhưng nghe đến sau, mới biết được là hắn cứu Tùng Kình Uyên một mạng.
“Nghe nói ngươi đã bái Kiếm Thánh làm sư phụ, ta không tưởng được chuyện như thế. Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ chỉ ban Kiếm Quân lệnh cho ngươi.”
Chu Tuyết nhìn chằm chằm Phương Vọng nói, giọng điệu mang sự cảm khái.
Tiểu tử này luôn luôn có thể mang đến niềm vui bất ngờ cho nàng.
Phương Vọng gật đầu nói: “Mặc dù ở chung không lâu, nhưng Thiên Địa kiếm ý của hắn quả thực mạnh mẽ, hơn nữa còn truyền kiếm khí cho Hàn Vũ, chúng ta cũng nên xưng hắn một tiếng sư phụ.”
Chu Tuyết khẽ cười nói: “Ta đương nhiên sẽ hiểu sự mạnh mẽ của Thiên Địa kiếm ý. Hắn có thanh danh cực lớn ở phía nam ngoài biển, phải hơn xa trong tưởng tượng của ngươi.”
Phương Vọng kinh ngạc hỏi: “Hắn mạnh mẽ như vậy, vì sao mà còn có yêu vật dám đuổi theo?”
“Sở dĩ Kiếm Thánh là Kiếm Thánh, ngoài mạnh mẽ ra, hắn còn không sát sinh, tu hành sáu trăm năm, chưa từng giết qua một người một yêu. Đây cũng là nguyên nhân ta dám yên tâm để ngươi đến. Đại tu sĩ giống Kiếm Thánh, nhân gian cũng không thấy nhiều, để ngươi mai danh ẩn tích, chỉ bởi vì Kiếm Thiên trạch quá nhiều tu sĩ, sợ rước lấy phiền phức, ảnh hưởng đến việc tố linh của ngươi. Dù sao Kiếm Thánh không còn nhiều thời gian, bất cứ lúc nào cũng có thể tọa hóa.”
Chu Tuyết khiến trong đầu Phương Vọng lại hiện ra khuôn mặt Kiếm Thánh một lần nữa.
Vị sư phụ này vậy mà chưa bao giờ giết người…
Phương Vọng càng thêm cảm thấy hứng thú đối với quá khứ của Kiếm Thánh.
“Đúng, phụ thân Cố Ly, Cố Thiên Hùng, ngươi có từng kết bạn với hắn không?”
Chu Tuyết hỏi sang chuyện khác.
Phương Vọng híp mắt hỏi: “Kết bạn, hẳn là chuyện này cũng ở trong tính toán của ngươi?”
Chu Tuyết cười nói: “Cố Thiên Hùng yêu thích kết bạn. Nếu ngươi đến Kiếm Thiên trạch, rất có thể sẽ kết bạn cùng hắn, nhưng hắn thích bênh vực kẻ yếu, Cố gia sở dĩ hủy diệt, chính là bởi vì đắc tội Đại Yêu Vương kia, khiến Đại Yêu Vương không vui, cuối cùng Cố gia bị diệt. Ngươi cùng Cố Ly có mối quan hệ không tệ, Cố gia lại chủ động lôi kéo ngươi, vậy thì cứu đi, tránh cho nhân sinh để lại tiếc nuối.”
Nói đến hai chữ “Tiếc nuối”, ánh mắt của nàng trở nên tang thương, hình như nghĩ đến một vài chuyện cũ.
Phương Vọng âm thầm may mắn. May mắn Chu Tuyết là tộc nhân của hắn, nếu là kẻ địch, thì càng thêm đáng sợ, dự báo tương lai thực sự quá đáng sợ, căn bản không phòng được.
“Kiếm Thiên trạch không tệ, phát triển nơi này, chế tạo thành chỗ ở thứ hai của Phương gia đi. Đúng rồi, các kiếm thị của Kiếm Thánh nếu muốn đi theo ngươi, thì có thể nhận lấy, ngại phiền phức, có thể để Hàn Vũ đến quản lý.”
Chu Tuyết nói xong lời này, xoay người đi dọc theo bên hồ.
Phương Vọng vội vàng hỏi: “Ngươi đi đâu?”
Chu Tuyết cũng không quay đầu lại nói: “Bàn giao vài câu với Hàn Vũ, sau đó tiếp tục xuôi nam, đi tìm một bảo bối.”
Lần này, Phương Vọng không tiếp tục hỏi có thể dẫn hắn đi hay không, nếu Chu Tuyết thật sự muốn dẫn hắn đi, sẽ tự mở miệng.
“Nàng không yên lòng ta, nên cố ý đến xác định ta không sao ư?”
Phương Vọng nhìn bóng lưng Chu Tuyết, yên lặng nghĩ.
Nhưng một giây sau, hắn vội vàng dứt bỏ ý niệm này.
Quá tự tin rồi!
Đây không phải chính là ảo giác của nhân sinh sao?
Phương Vọng xoay người, đi đến phía đối diện hồ.
Hắn dự định tu hành một khoảng thời gian ở Kiếm Thiên trạch, thuận tiện chỉ điểm Phương Hàn Vũ, Tùng Kình Uyên.
Tùng Kình Uyên từ nhỏ đã là cô nhi, Kiếm Thánh vừa chết, hắn không biết đi con đường nào. Phương Hàn Vũ mời hắn gia nhập Phương gia, hắn do dự một hồi rồi vẫn đồng ý, chủ yếu là muốn đi theo Phương Vọng, mà đối với Phương gia, có thể tăng thêm một cao thủ Huyền Tâm cảnh, đương nhiên là chuyện tốt.
Phương Vọng trở lại đầu cầu kia, tiếp tục tu luyện. Tùng Kình Uyên và Tiểu Tử ngồi hai bên hắn, nhìn mặt hồ ngộ kiếm.
Sau nửa canh giờ, Phương Hàn Vũ tìm tới Phương Vọng, nói Chu Tuyết đã rời đi, lần sau gặp nhau đoán chừng là ở Thái Uyên môn.
Phương Vọng chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì.
Phương Hàn Vũ thấy thế, thầm thở dài trong lòng.
Nữ hữu tình, lang vô ý!
Hắn thấy, lần này Chu Tuyết đến, rõ ràng là rất quan tâm Phương Vọng, tình ý đã không cần nói rõ.
Mà sao Phương Vọng cứ giả vờ ngây ngốc, không biết trong lòng hắn rốt cuộc ẩn giấu ai.
Phương Hàn Vũ nhìn bóng lưng Phương Vọng, xuất thần một lúc mới rời đi.
Hắn tuy được truyền thừa kiếm khí của Kiếm Thánh, nhưng trình độ kiếm đạo của hắn còn chưa đủ mạnh, gần đây vẫn đang luận bàn, giao lưu với các kiếm thị khác.
Đám kiếm thị đi theo Kiếm Thánh mà đến, Kiếm Thánh dù chết, nhưng sau khi kiến thức Thiên Địa kiếm ý của Phương Vọng, trong lòng bọn họ Phương Vọng đã là Kiếm Thánh mới, bọn họ sẵn lòng tiếp tục đi theo. Vì Phương Vọng, cho nên thái độ của bọn họ đối với Phương Hàn Vũ cũng rất nhiệt tình.