Bây giờ kiếm tu ở lại Kiếm Thiên trạch ít cũng có năm sáu trăm người, kém cỏi nhất cũng là Tố Linh cảnh, Huyền Tâm cảnh càng có hai ba mươi vị. Tất cả đều là tu sĩ thành danh.
Càng ngày càng nhiều tu sĩ chạy đến, tất cả bọn họ đều ngước nhìn Phương Hàn Vũ, nét mặt không đồng nhất, cũng không tùy tiện hành động.
“Người nọ là ai?”
“Kiếm khí thật mạnh, đó là bảo linh gì vậy?”
“Không đúng, đây không phải kiếm khí của Kiếm Thánh sao?”
“Vì sao kiếm khí Kiếm Thánh lại ở trên người hắn?”
“Chẳng lẽ hắn đạt được truyền thừa của Kiếm Thánh rồi? Ta nhớ được hắn, lúc trước hắn tham dự khảo nghiệm truyền thừa…”
Các tu sĩ bàn luận ầm ĩ. Sau khi có người suy đoán Phương Hàn Vũ đạt được truyền thừa của Kiếm Thánh, các tu sĩ đột nhiên nóng vội, ánh mắt một số người nhìn về phía Phương Hàn Vũ không có ý tốt.
Giờ phút này, Phương Hàn Vũ lơ lửng giữa không trung. Dù hắn mở to mắt, nhưng rõ ràng còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, thiên địa linh khí dũng mãnh lao về phía hắn, tập trung giữa hắn và kiếm.
Cố Thiên Hùng đi tới bên cạnh Phương Vọng, hiếu kì hỏi: “Huynh đệ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Phương Vọng đang muốn trả lời, một tiếng kêu kinh ngạc truyền đến, nghe âm thanh này, rõ ràng có chút cảm giác nghiến răng.
“Phương Vọng!”
Hai chữ Phương Vọng phảng phất có một loại ma lực nào đó, tất cả tu sĩ vô ý thức nhìn về phía kẻ nói chuyện, chỉ thấy Tùng Kình Uyên đứng bên hồ, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Phương Vọng.
Theo ánh mắt của Tùng Kình Uyên, tất cả mọi người lại nhìn về phía Phương Vọng.
Cố Thiên Hùng nhíu mày, giương giọng quát: “Lão tử cũng không phải Phương Vọng!”
Vừa mới dứt lời, hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Phương Vọng, con mắt trừng lớn.
Phương Vọng thở dài một hơi, xem ra là không giấu được.
Không giấu được thì thôi vậy!
Đại trượng phu làm việc, vốn nên đường đường chính chính, trước kia là hắn quá yếu, hiện tại hắn cũng không e ngại!
Phương Vọng gật đầu về phía Tùng Kình Uyên, để bày tỏ lễ phép, sau đó một lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía Phương Hàn Vũ trên không trung.
Chỉ thấy Phương Hàn Vũ chậm rãi nâng tay phải lên, nắm chặt thanh kiếm trên đỉnh đầu.
“Đó rất có thể là thần kiếm của Kiếm Thánh, không thể để cho hắn cầm tới!”
Có người hoảng sợ nói, trong thời gian ngắn làm cho lực chú ý của tất cả mọi người chuyển dời đến trên người Phương Hàn Vũ một lần nữa.
Lúc này có người bay lên không, ngự kiếm đi thẳng đến Phương Hàn Vũ.
Có người dẫn đầu, đột nhiên có càng nhiều tu sĩ tiến lên, quét mắt qua, ít cũng có năm mươi tên tu sĩ.
Ầm!
Một luồng khí thế ngang ngược tuyệt luân bỗng nhiên bùng nổ, cầu gỗ dưới chân Phương Vọng lập tức vỡ vụn, Cố Thiên Hùng bị kinh hãi đến, lảo đảo một cái, suýt nữa ngã vào trong hồ.
Tất cả các tu sĩ đang tiến lên đều dừng lại, bọn họ nhìn kiếm trong tay, kiếm dưới chân mình, mặt lộ vẻ hoảng sợ, không thể tin được.
Bất chợt, bọn họ ào ào quay đầu nhìn về phía Phương Vọng, ngay cả nam tử yêu dị trên mặt hồ cũng nhíu mày nhìn về phía Phương Vọng.
Chỉ thấy kiếm ý đáng sợ xoay quanh thân Phương Vọng, khiến không gian cũng vì đó mà dao động. Kiếm ý của hắn đã bao trùm Kiếm Thiên trạch trong một ý niệm, rõ ràng không nhìn thấy kiếm khí, nhưng tất cả mọi người cảm giác bốn phương tám hướng đều là kiếm khí, hơi động đậy sẽ có thể thịt nát xương tan. Loại cảm giác này làm bọn họ rùng mình.
“Thiên Địa kiếm ý!”
Nam tử yêu dị nhìn chằm chằm Phương Vọng, gằn từng chữ một.
Ánh mắt Phương Vọng vẫn luôn rơi trên người Phương Hàn Vũ, hắn chậm rãi mở miệng nói: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, hắn là huynh đệ của ta, ai dám động đến hắn, chết.”
Dưới kiếm ý của thiên địa vạn vật thêm vào, giọng nói của hắn vang vọng trên Kiếm Thiên trạch, quanh quẩn không dứt, khiến cho mọi người kinh hãi không thôi.
Đây là kiếm ý gì?
Ngoài nam tử yêu dị, bao gồm cả những kiếm thị kia, không người chân chính được chứng kiến kiếm ý của Kiếm Thánh, cho nên giờ phút này tất cả đều mang lòng sợ hãi.
Một người chấn nhiếp mấy trăm tên kiếm tu!
Kiếm ý ra, thiên địa tĩnh!
Trong lầu các.
Kiếm Thánh chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt vẩn đục toát ra ý cười, lẩm bẩm nói: “Thiên Địa kiếm ý đại thành … Không, hắn đã vượt qua ta… Song Thiên Nguyên bảo linh… Ngộ tính kiếm đạo khó có thể tưởng tượng, thì ra trên đời thật sự có người thiên mệnh… Quả thật là may mắn của ta…”
Hắn đứt quãng nói xong, cuối cùng, đầu của hắn bỗng nhiên gục xuống, hai tay tự nhiên buông xuống.
Cố Thiên Hùng sững sờ nhìn Phương Vọng, có loại cảm giác như trong cảnh mơ.
Tiểu huynh đệ Chu Du của hắn chính là Phương Vọng đại danh đỉnh đỉnh?
Chính là thiên tài mà nữ nhi của hắn thường xuyên nhắc đến trong thư sao?
Phương Vọng cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn về phía hắn, mỉm cười, nói: “Cố đại ca chớ hoảng sợ, ngươi bất động, ta sẽ không giết ngươi.”
Rõ ràng không có sát ý, lại vô cùng ấm áp, nhưng vẫn khiến Cố Thiên Hùng nổi da gà, sinh lòng sợ hãi.
“Ha ha, không nghĩ tới Kiếm Thánh có truyền nhân rồi.”
Giọng nói của nam tử yêu dị truyền đến, giọng điệu rét lạnh.
Chỉ thấy hắn dậm chân đi về phía Phương Vọng, yêu khí màu đen khuếch tán ra, cuồn cuộn kịch liệt, như đang chống cự Thiên Địa kiếm ý của Phương Vọng.
Theo yêu khí của hắn bùng nổ, đại đa số kiếm tu cũng chấn động vì đó.
Yêu khí thật đáng sợ!
Kẻ này chính là yêu vật!
Tùng Kình Uyên không chú ý tới nam tử yêu dị, ánh mắt của hắn ngơ ngác nhìn Phương Vọng.
Giờ phút này, đầu óc của hắn trống rỗng.
Dáng người Phương Vọng trong mắt hắn dần dần trùng hợp với sư phụ hắn.
“Vì sao… Sao hắn có thể học được…”
Tùng Kình Uyên tuyệt vọng nghĩ như vậy trong lòng, đến cả đố kị hắn cũng không thể sinh ra, vì chênh lệch quá lớn.
Phương Vọng xoay người, đối mặt nam tử yêu dị đi tới từ mặt hồ. Mười tám người sau lưng nam tử yêu dị kia cũng phát ra yêu khí, gương mặt chúng yêu ma hóa theo, từng kẻ dữ tợn đáng sợ.
Yêu khí quỷ dị như sương đen nhanh chóng tràn ngập toàn bộ mặt hồ, rẽ ra sương mù do linh khí biến thành.