TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 136: Chỉ chờ mong Phương Vọng Thái Uyên môn. (2)

Hai người bắt đầu tăng tốc độ. Không qua bao lâu, bọn họ lướt qua giữa hai ngọn núi, đi tới phía trước Kiếm Thiên trạch. Kiếm Thiên trạch dù bốn bề toàn núi, trên thực tế rất bao la, ít thì cũng rộng ngàn trượng. Mặt hồ xanh thẳm giống như đại dương, trên mặt hồ còn hiện ra sương mù nhàn nhạt.

Phương Vọng chú ý tới có một vài bóng dáng đứng trên mặt hồ, nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm ngộ.

Hai người hạ xuống bên hồ, Cố Thiên Hùng nhìn xung quanh, rõ ràng đang tìm xem ai là Kiếm Thánh.

Phương Vọng cũng quan sát ở đó, ánh mắt của hắn bị một ông lão tóc trắng hấp dẫn. Ông lão kia mặc áo vải màu trắng ngắn gọn, chân trần đứng trên mặt hồ, dưới chân xuất hiện vòng xoáy, hình thành từng vòng từng vòng gợn sóng, tuần hoàn không thôi.

Đúng lúc này, một nam đồng đạp sóng mà đến, thoạt nhìn chỉ có bảy tám tuổi, người nhẹ như yến. Hắn bước nhanh đi tới trước mặt hai người Phương Vọng.

“Các ngươi vì sao mà đến?”

Nam đồng mở miệng hỏi, âm thanh lại trung khí vô cùng, giống như một đại hán tráng niên, hai người Phương Vọng nghe thấy thì nheo mắt.

Cố Thiên Hùng chắp tay hành lễ, nói: “Tại hạ là Cố Thiên Hùng của Cố gia Lạc Bắc, tới vì truyền thừa của Kiếm Thánh.”

Nam đồng gật đầu, sau đó nhìn về phía Phương Vọng.

Phương Vọng thì nói: “Ta tới tố linh, xin hỏi chỗ này có nơi tố linh không?”

Nam đồng nghe xong, lộ biểu cảm kỳ quái, rồi nói: “Ngươi chờ trước đã.”

Hắn lại nhìn về phía Cố Thiên Hùng, nói: “Ngươi đi theo ta.”

Dứt lời, hắn xoay người đạp sóng mà đi, Cố Thiên Hùng chớp chớp mắt với Phương Vọng, sau đó lập tức đuổi theo kịp, thao túng kiếm lướt qua mặt hồ.

Đợi bọn họ đi xa, Tiểu Tử ngẩng đầu, phun lưỡi rắn, tủi thân nói: “Công tử, ngươi cũng đừng nghe hắn, nhổ răng của ta.”

Phương Vọng tức giận nói: “Ta không thích chơi rắn, nghĩ gì thế.”

“Thật sao, vậy mà còn rất…”

Tiểu Tử bĩu môi trách móc, lời nói chỉ đến một nửa, nhưng tâm tư của Phương Vọng không trên người nó, cho nên không hỏi tới.

Qua một hồi lâu.

Phía cuối mặt hồ, sương trắng mênh mông tách ra, một nam tử áo vàng hai tay thả lỏng sau thắt lưng, lướt sóng mà đến. Khí kình quanh người hắn hình thành một thanh kiếm mà mắt trần có thể thấy, phong mang tất lộ.

Người chưa đến, kiếm khí đã càn quét đến trên bờ hồ, thổi áo trắng của Phương Vọng tung bay rung động.

Hắn cấp tốc đi tới trước mặt Phương Vọng, đánh giá Phương Vọng, hỏi: “Ngươi đến để tố linh sao?”

“Không sai, mong huynh đài chỉ điểm, nơi đây có thể tố linh không?”

Phương Vọng ôm quyền nói, mặc dù người trước mắt này rất yếu, nhưng hắn mới đến, vẫn nên khiêm tốn một chút.

Nam tử áo vàng gật đầu nói: “Quả thực là có, nhưng tố linh ở Kiếm Thiên trạch có độ khó cực cao. Chỉ có tư chất Huyền Nguyên bảo linh trung phẩm trở lên mới có thể tạo thành công ở đây, nếu ngươi thất bại, không có nghĩa là tư chất ngươi thật kém, nhưng nếu ngươi thất bại sẽ lưu lại tai hoạ ngầm đối với lần tố linh tiếp theo của ngươi, xin suy nghĩ kỹ càng.”

Còn có ngưỡng cửa cơ à?

Xem thường bảo linh đê giai?

Phương Vọng thầm chế nhạo trong lòng, mặt ngoài thì mỉm cười nói: “Ta sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, mong huynh đài dẫn ta đi.”

“Đi theo ta.”

Nam tử áo vàng hạ xuống đất, xoay người đi dọc theo bên hồ, Phương Vọng theo sát phía sau.

“Những năm gần đây có người đến vì kiếm pháp, có người đến vì kiếm của Kiếm Thánh, nhưng đến vì tố linh, ngươi lại là người đầu tiên, dù sao muốn tố linh, gia nhập chín đại giáo phái càng ổn thỏa. Không phải ngươi nghe nói truyền thuyết của Phương Vọng Thái Uyên môn, cho nên muốn thử xem mình liệu có thể thức tỉnh bảo linh bản mệnh phẩm cấp cao đấy chứ?”

Nam tử áo vàng đi ở phía trước, mở miệng hỏi.

Phương Vọng hồi đáp: “Ta không thuộc về chín đại giáo phái, ngẫu nhiên được đến cao nhân chỉ điểm, nói tố linh ở nơi này có cơ duyên.”

Nam tử áo vàng không quay đầu lại, hắn khẽ cười nói: “Quả thực có cơ duyên, nếu ngươi tạo nên bảo linh bản mệnh có thể làm Kiếm Thánh hài lòng, Kiếm Thánh sẽ ban thưởng đại cơ duyên cho ngươi.”

Phương Vọng nghe hắn câu nào cũng nhắc đến Kiếm Thánh, rất tò mò về quan hệ của hắn và Kiếm Thánh.

“Ta và những người trên mặt hồ kia đều là kiếm tu, chiêm ngưỡng Kiếm Thánh uy danh mà đến. Thế mà Kiếm Thánh không còn thu đồ đệ nữa, chúng ta chỉ có thể dốc sức phục vụ vì hắn. Làm kiếm thị mà có thể làm kiếm thị cho Kiếm Thánh, cùng hắn ngộ kiếm, cũng là quang vinh lớn lao đối với kiếm tu chúng ta.”

Giọng điệu của nam tử áo vàng rốt cục có dao động.

“Nhưng ngươi đừng ôm chờ mong quá lớn, ta nghe nó Kiếm Thánh nhắc đến, cho dù là Địa Nguyên bảo linh, cũng chưa chắc vào được mắt của hắn. Lão nhân gia hắn hiện tại chỉ chờ mong Phương Vọng Thái Uyên môn đến đây.”

Nam tử áo vàng cảm khái nói.

“Cũng không biết kia Phương Vọng rốt cuộc là thiên tài thế nào, Thiên Nguyên bảo linh, không thể tưởng tượng, không thể tưởng tượng nổi!”

Kiếm Thánh chờ mong ta ư?

Phương Vọng thầm kinh ngạc, hắn đang do dự có nên trực tiếp ngả bài hay không, nhưng hắn lại nghĩ tới Chu Tuyết. Chu Tuyết để hắn mai danh ẩn tích, tất nhiên có nguyên nhân của nàng.

Trên con đường sau đó, nam tử áo vàng nói không ngừng. Ngay từ đầu Phương Vọng còn tưởng rằng đối phương cố ý chỉ điểm mình, nghe đến phía sau mới biết được đối phương đang càu nhàu.

Một nén nhang sau.

Dưới sự dẫn đường của nam tử áo vàng, Phương Vọng đi tới một tòa lầu các bên hồ. Khu vực nước hồ trước lầu các mọc đầy hoa sen dày đặc, hơi nước tràn ngập, như ẩn như hiện, càng nổi bật bầu không khí tiên cảnh.

“Mảnh hồ này có linh mạch Thiên đạo thiên nhiên, chôn giấu ở chỗ sâu dưới lòng đất, là Kiếm Thánh dùng kiếm trận dẫn đến trên mặt đất. Ngươi tố linh ở đây đi, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu.”

Vứt xuống lời nói này, nam tử áo vàng đã xoay người rời đi.

Phương Vọng chắp tay hành lễ với hắn, sau đó đi đến trên sàn gỗ bên hồ. Sàn gỗ trước lầu các đơn sơ, ngay phía trước có một cây cầu gãy, giống như một thanh kiếm đâm vào mảnh hồ hoa sen.