TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 135: Chỉ chờ mong Phương Vọng Thái Uyên môn.

“Đúng vậy, quả thực gian nan.”

Phương Vọng ra vẻ thổn thức nói.

“Gặp nhau chính là duyên, cho dù ngươi l đến vì tố linh, ngươi hẳn cũng là kiếm tu, ta tên Cố Thiên Hùng, ngươi thì sao?”

Nam tử trung niên cười nói.

Hắn cảm thấy Phương Vọng cho dù không tố linh cũng có thể đi đến nơi này, tất nhiên sẽ không đơn giản, không chừng là kỳ tài, tóm lại có thể kết bạn là chuyện tốt.

Phương Vọng hồi đáp: “Tại hạ Chu Du.”

“Chu Du? Tên rất hay, nếu ngươi có thể tạo nên Địa Nguyên bảo linh, thì sẽ nhất phi trùng thiên, sau này không chừng ta còn phải dựa vào ngươi.”

Cố Thiên Hùng cười ha hả nói.

Chẳng biết tại sao, Phương Vọng luôn cảm thấy hình như đã từng nghe qua cái tên Cố Thiên Hùng này.

Họ Cố, nữ nhi thân thiết với hắn…

Sẽ không phải có quan hệ với Cố Ly đấy chứ?

Cũng thế, Cố gia chính là thế gia kiếm đạo, truy đuổi Kiếm Thánh mà đến cũng bình thường.

Phương Vọng mở miệng hỏi: “Không biết huynh đài có quan hệ gì với Cố gia Lạc Bắc?”

Cố Thiên Hùng nghe xong, nâng cằm lên, đắc ý cười nói: “Không ngờ tới ngươi mà còn nghe nói đến Cố gia Lạc Bắc, không sai, ta đến từ Cố gia Lạc Bắc.”

“Thì ra là thế, khó trách khí vũ hiên ngang, tinh thần phấn chấn.”

“Ha ha, tiểu ca thật biết nói chuyện.”

Phương Vọng nịnh một câu làm quan hệ của hai người thêm gần. Cố Thiên Hùng rất hay nói, bắt đầu kể đến truyền thuyết về Kiếm Thiên trạch và Kiếm Thánh.

Kiếm Thiên trạch sinh ra không biết bao nhiêu năm, ở phía nam Đại Tề, giấu ở chỗ sâu trong thập vạn đại sơn. Truyền thuyết, trước đây thật lâu, trời phá, thiên hà trút xuống, tiên thần cổ xưa Bổ Thiên, mà Kiếm Thiên trạch chính là nơi được hình thành từ nước trên trời còn sót lại, bởi vì nhìn lại từ đỉnh núi xung quanh, hồ này giống như kiếm, cho nên được xưng là Kiếm Thiên trạch.

Kiếm Thánh đã trường thọ tới hơn sáu trăm tuổi. Ngay từ ba trăm năm trước, hắn chính là đại tu sĩ đệ nhất thiên hạ mảnh Tu Tiên giới này, sau này, hắn đi một đường hướng nam, đi xa ra biển, muốn tìm kiếm phương pháp trường sinh, thời điểm trở lại là ba mươi năm trước.

Hắn trở về từng mang đến chấn động cho Tu Tiên giới Đại Tề, chín đại giáo phái cũng phái người lôi kéo hắn, nhưng hắn ở tại Kiếm Thiên trạch, không muốn rời núi. Dần dà, Tu Tiên giới đã lãng quên sự tồn tại của Kiếm Thánh.

“Có người nói Kiếm Thánh sắp tới đại nạn, hắn muốn tọa hóa ở Kiếm Thiên trạch, cho nên ta mới chạy đến. Cho dù không chiếm được kiếm của hắn, có thể thấy phong thái Kiếm Thánh, cũng là một chuyện may lớn của nhân sinh.”

Cố Thiên Hùng nói với vẻ mặt mong chờ.

Phương Vọng nghĩ đến Chu Tuyết.

Có lẽ hắn tố linh thành công ở Kiếm Thiên trạch, có thể đạt được truyền thừa của Kiếm Thánh?

Chỗ tốt vượt qua sức tưởng tượng rốt cuộc là gì?

Phương Vọng càng cảm thấy hứng thú hơn đối với Kiếm Thiên trạch.

Hai người tiếp tục trò chuyện. Đợi đến khi trăng sáng treo cao, Cố Thiên Hùng vẫn không cảm thấy mệt mỏi, Phương Vọng vì đè nén hơn ba trăm năm, cũng tràn đầy phấn khởi.

Một cuộc trò chuyện này diễn ra suốt đêm.

Mãi cho đến hừng đông, khi ánh nắng màu lửa đỏ chiếu sáng dãy núi, Cố Thiên Hùng cảm khái từ đáy lòng: “Tiểu huynh đệ Chu Du, ngươi thật có thể trò chuyện. Ta còn cho rằng ta là người nói nhiều rồi, quả nhiên là hận gặp nhau quá muộn. Ngươi không biết đâu, nữ nhi bảo bối kia của ta ghét nghe ta lải nhải nhất.”

Phương Vọng nghe xong, càng ngày càng cảm thấy nữ nhi của hắn chính là Cố Ly.

Cố Ly ngoài lúc đối mặt Phương Vọng, ngày thường rất cao lãnh, trong đám người, đa phần là nhân vật lắng nghe. Nhớ ngày đó lúc nhập môn, nàng vẫn rất hăng hái, không biết lúc ấy là giả vờ, hay sau này đổi tính.

“Đi thôi, Cố đại ca, nên đi Kiếm Thiên trạch rồi.”

Phương Vọng đứng dậy cười nói, Tiểu Tử chui vào trong lòng hắn.

Khi đối mặt người xa lạ, Tiểu Tử sẽ giữ yên lặng, cho nên Cố Thiên Hùng mặc dù đã sớm phát hiện nó, nhưng cũng không ý thức được đây là một con Yêu Vương.

Hai người lập tức thao túng kiếm phi hành, Cố Thiên Hùng bay không nhanh, hình như sợ Phương Vọng không theo kịp.

“Tiểu huynh đệ Chu Du, ta thấy ngươi nuôi rắn, không biết ngươi biết chơi rắn hay không.”

“Chơi rắn? Chơi thế nào?”

Phương Vọng kinh ngạc hỏi, hắn rõ ràng cảm giác được thân rắn của Tiểu Tử trong lòng trở nên cứng đờ.

Cố Thiên Hùng cười to nói: “Ha ha, xem ra ngày thường tiểu huynh đệ Chu Du chỉ lo tu luyện. Lão ca phải khuyên bảo ngươi, người không thể vẫn cứ khổ tu, dù sao cũng phải tìm một chút niềm vui thú. Ta quen biết một kỳ nhân, việc yêu nhất là nuôi rắn, mỗi khi tu hành được bảy ngày, đều phải chơi rắn hai ngày…”

Hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt nói, trước đó Phương Vọng thật sự cảm thấy hứng thú, nghe đến phía sau, hắn đã cạn lời.

Lão thất phu này không đứng đắn!

Quá mẹ nó cợt nhả!

Phương Vọng thầm xem thường Cố Thiên Hùng trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn không ngại học hỏi kẻ dưới, để tránh làm hắn mất mặt.

Tiểu Tử càng nghe, thân rắn càng run mạnh hơn, không biết là tức giận hay là sợ hãi.

Một canh giờ sau.

Bọn họ rốt cục đi tới gần Kiếm Thiên trạch. Phương Vọng đứng trên phi kiếm, đưa mắt nhìn ra xa. Phía trước núi cao liên miên, thành hai hàng, ở giữa là khu rừng rậm rạp, sương mù vây quanh, mà phía cuối rừng rậm là một mảnh hồ nước to lớn, bộ phận bị núi cao che lấp lộ ra mặt nước màu xanh dương, giống như tiên cảnh nhân gian.

Phương Vọng nhìn lại từ xa đã bị Kiếm Thiên trạch hấp dẫn. Phong cảnh thật đẹp, hơn nữa linh khí nơi này cũng rất nồng nặc, chỉ là bốn phương tám hướng rất nhiều yêu khí.

Cố Thiên Hùng không còn trò chuyện chơi rắn, mà căn dặn Phương Vọng đến Kiếm Thiên trạch không cần đi lại lung tung.

Phương Vọng dở khóc dở cười, hai người chỉ ở chung một đêm, Cố Thiên Hùng đúng là coi hắn làm huynh đệ.