TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 134: Kiếm trận đại viên mãn, Kiếm Thiên trạch. (2)

Quảng Cầu Tiên yên lặng.

Lúc này, giọng nói của một đệ tử truyền đến từ ngoài cửa lớn Thủy Uyên điện: “Bẩm báo chưởng môn, Phương Vọng không ở trong động phủ, đệ tử điều tra qua, phát hiện lệnh bài đệ tử của hắn đã rời khỏi Thái Uyên môn, hắn hẳn là xuống núi.”

Nghe vậy, biểu cảm của Quảng Cầu Tiên, Dương Nguyên Tử lập tức biến đổi.

“Được rồi, ngươi trở về tu luyện đi.”

Quảng Cầu Tiên lên tiếng, đệ tử ngoài cửa lập tức cáo lui.

Thủy Uyên điện có cấm chế đặc thù, có thể ngăn cách nhìn trộm, cho nên hai người không lo lắng sẽ bị nghe thấy cuộc đối thoại.

Quảng Cầu Tiên nói với nét mặt kỳ quái: “Cách lúc hắn lấy được Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận mới trôi qua hai canh giờ, thiên tài giáo phái khác cũng còn chưa đi, hắn lại xuống núi, không phải là mang theo tuyệt học đi trốn đấy chứ?”

Dương Nguyên Tử lườm hắn một cái, tức giận nói: “Thế nào, chẳng lẽ ngươi hoài nghi hắn là gian tế ma đạo sao? Ngươi cam lòng dùng Thiên Nguyên bảo linh đi làm nội ứng à? Nếu hắn thật là gian tế, sao không leo đến vị trí Phó chưởng môn, thậm chí ngồi vào chỗ của ngươi đi. Vì một môn tuyệt học không luyện được mà chạy, ngươi cảm thấy có khả năng đó sao? Huống hồ Phương gia cũng không chỉ có hắn ở trong Thái Uyên môn, thật không biết vì sao sư phụ lại chọn ngươi làm chưởng môn!”

“Ta nói đùa một chút thôi, ngươi gấp cái gì chứ? Lại còn công kích ta.”

Quảng Cầu Tiên bị chọc tức đến quá sức.

Dương Nguyên Tử hừ một tiếng, nói: “Gọi Lục Viễn Quân tới đây, ta muốn đích thân thẩm vấn hắn!”

Quảng Cầu Tiên do dự một chút, rồi vẫn gật đầu đồng ý.

Trong biển mây mênh mang, một con hắc ưng hùng vĩ đáp xuống. Phía chân trời là hoàng hôn, ánh hoàng hôn chiếu rọi chân trời, non nước phía dưới dần dần tối lại, có một phen ý cảnh thê mỹ đặc biệt.

“Công tử, ngươi còn có thể nhanh hơn nữa được sao?”

Tiểu Tử ghé vào trên đầu hắc ưng, hiếu kì hỏi.

Hắc ưng lập tức bay đi hướng xuống đất, rơi thẳng vào bên cạnh một con sông lớn giữa dãy núi. Ngay khi rơi xuống đất, nó biến trở về hình dáng người, mặc một bộ áo trắng, đầu đội mũ rộng vành, tay cầm bảo kiếm, giống như kiếm khách giang hồ phong trần mệt mỏi.

Tiểu Tử bị Phương Vọng vứt trên mặt đất. Bất chợt, Phương Vọng đi tới bên sông đả tọa.

Tiểu Tử vội vàng leo đến bên cạnh Phương Vọng, làm nũng nói: “Công tử, chúng ta muốn đi chỗ nào vậy. Đã ra ngoài đã nửa tháng, ngươi cứ bay mãi, ta đều sợ ngươi tẩu hỏa nhập ma.”

Phương Vọng vừa nạp khí, vừa hồi đáp: “Sắp đến rồi, nhiều nhất còn có hai trăm dặm nữa.”

Xuống núi đã nửa tháng, vì thư giãn phiền muộn đã đè nén ba trăm bốn mươi hai năm ở Thiên Cung, hắn hóa thành hắc ưng, du lịch giang sơn Đại Tề, đi ngang qua mấy chục toà thành trì, thỉnh thoảng sẽ còn thuận tay giải cứu bách tính bị sơn tặc bắt nạt.

Mà bây giờ, hắn cách nơi tố linh Chu Tuyết đề cử đã không đến hai trăm dặm.

Tiểu Tử thấy hắn không quá muốn nói chuyện, chỉ có thể coi như thôi.

Phương Vọng bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mặt trời dần dần hạ xuống.

Lúc trời sắp tối, một tiếng xé gió truyền đến, dọa đến Tiểu Tử ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một nam tử trung niên mặc cẩm y màu lam đạp kiếm mà đến, dáng người hắn cường tráng, cõng một thanh đại kiếm, khuôn mặt anh tuấn, sợi râu bên miệng càng lộ ra mị lực nam nhi.

Hắn rơi vào ven sông cách Phương Vọng năm trượng, cười hỏi: “Vị tiểu ca này, ngươi cũng muốn đi Kiếm Thiên trạch sao?”

Phương Vọng mở to mắt, liếc nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Ngươi cũng vậy ư?”

Hắn chưa từng nghe nói đến Kiếm Thiên trạch gì cả, nhưng tu vi của đối phương không thấp, lại đáp xuống gần đây, đoán chừng nơi muốn đi là cùng một nơi với hắn.

“Đương nhiên rồi, Kiếm Thánh thật vất vả mới hiện thân, ta sao có thể bỏ lỡ. Nghe nói hắn muốn chờ đợi người có duyên ở Kiếm Thiên trạch, ta cảm thấy ta khả năng chính là người có duyên kia.”

Nam tử trung niên cười nói, có vẻ hơi ngả ngớn, rất giống một lãng tử.

Nam tử trung niên nói tiếp: “Đúng rồi, ngươi nghe nói chưa, đệ tử độc truyền của Kiếm Thánh Tùng Kình Uyên bị thiên tài đệ nhất Thái Uyên môn Phương Vọng đánh bại, nghe nói Tùng Kình Uyên bởi vậy mà từ bỏ luyện kiếm. Chậc chậc, nếu Kiếm Thánh biết được việc này, không biết có cảm tưởng gì đây.”

“Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Phương Vọng quả thực lợi hại. Thiên Nguyên bảo linh đó, ông trời ơi, truyền thuyết biến thành sự thật. Tiểu ca, ngươi thuộc môn phái nào vậy, nếu không đổi sang Thái Uyên môn đi. Thái Uyên môn chắc chắn sẽ quật khởi, nữ nhi của ta ở ngay trong Thái Uyên môn, có mối quan hệ vô cùng tốt với Phương Vọng.”

“Ồ? Xin hỏi con gái của ngươi họ gì tên gì, ở mạch thứ mấy?”

Phương Vọng nhìn nam tử trung niên, cười hỏi. Xuống núi nửa tháng, mặc dù ngắm xem hết phong cảnh, nhưng hắn càng ngày càng ít giao lưu với người khác, cho nên hắn lập tức đồng ý tâm sự cùng đối phương.

Nam tử trung niên đả tọa ngay tại chỗ, lấy ra một cái hồ lô rượu từ trong túi trữ vật, vừa xoay mở, vừa cười nói: “Chuyện này thì không thể nói cho ngươi, tiểu ca, ngươi đi Kiếm Thiên trạch cần làm chuyện gì?”

Phương Vọng không che giấu, hồi đáp: “Đi tố linh.”

“Tố linh? Kiếm Thiên trạch có nơi tố linh ư? Sao ta cũng không biết được, Kiếm Thánh ở chỗ này, không chừng thật sự có. Tiểu ca ngươi cũng thật lớn gan, còn chưa tố linh, đã dám đến nơi này, trên đường đi gặp được không ít gian nan hiểm trở phải không?”

Nam tử trung niên cảm khái nói.

Dưới sự giúp đỡ của Vô Tức Tự Nhiên công, nam tử trung niên không cách nào xem thấu khí tức của Phương Vọng.

Trong mười năm bế quan, Tiểu Tử cũng học được một loại pháp thuật liễm tức nào đó. Pháp thuật này được nó phát hiện trong Đại Thánh Động Thiên, trước kia ở Đại Thánh Động Thiên, nó cần phát ra yêu khí, xua đuổi yêu vật khác, cho nên chỉ thô sơ giản lược đề cập tới pháp thuật này, không nghiên cứu. Bây giờ luyện thành pháp thuật liễm tức, nó thoạt nhìn như một con rắn bình thường, chỉ là màu sắc sặc sỡ thôi.