Tham Thụy chân nhân đứng bên ngoài đài đấu pháp, đưa tay thi pháp, mười hai tấm gương vàng bay vút lên từ trong chủ thành tông môn, cấp tốc phóng đại, lơ lửng trên bầu trời chủ thành. Bên trong đó phản chiếu đài đấu pháp, cho dù ở một góc nào của chủ thành đều có thể nhìn thấy bóng người Phương Vọng.
“Hắn chính là Phương Vọng sao? Thật tuấn tú!”
“Mười năm trôi qua, Phương Vọng sư huynh càng có phong thái.”
“Khó có thể tưởng tượng hắn mới tu hành mười sáu năm, hắn vừa đứng ở đó, ta đã cảm thấy hắn thắng rồi.”
“Đây chẳng qua là ám chỉ tâm lý Thiên Nguyên bảo linh đem đến cho các ngươi, các ngươi cũng cảm thấy Thiên Nguyên bảo linh thì nên thắng.”
“Thiên Nguyên bảo linh có mạnh hơn nữa, nhưng thay phiên đối chiến mười ba vị thiên tài hạng nhất đương thời cũng rất khó giành thắng lợi toàn bộ chứ?”
Các nơi trong chủ thành quanh quẩn tiếng bàn luận của các tu sĩ, tuyệt đại đa số đệ tử cho rằng Phương Vọng tất nhiên là mạnh nhất, nhưng đối thủ quá nhiều, muốn thắng được toàn bộ thì chưa chắc. Đây cũng không phải là cửu mạch đấu pháp, đối thủ bây giờ của hắn đều là thiên tài số một số hai của các phương giáo phái.
Quảng Cầu Tiên thả người nhảy lên, rơi vào trên đài đấu pháp, gương mặt hắn tràn đầy nụ cười ấm áp, vuốt râu cười nói: “Hôm nay là ngày đệ tử Thái Uyên môn luận đạo cùng thiên tài các phương Tu Tiên giới, chỉ luận đạo, không thương tổn hòa khí. Thắng bại cuối cùng cũng có phân, nhưng tiên đạo trường sinh không có điểm cuối, cho dù thắng bại thế nào, mong hai bên đều có thể cùng triển vọng trường sinh đại đạo.”
Lời nói này thông qua mười hai tấm gương vàng vang vọng toàn thành, khiến đệ tử chín mạch, tu sĩ các phương tán thưởng không thôi. Quả nhiên là chưởng môn, ngay cả nói chuyện cũng có tầm nhìn lớn.
Bên rìa đài đấu pháp, mười ba vị thiên tài chuẩn bị khiêu chiến Phương Vọng đang cười nói chuyện.
Liễu Quân của Huyền Hồng Kiếm tông mặc một bộ áo lam, phong độ nhẹ nhàng, tay cầm quạt xếp, hắn cười nhìn các vị thiên tài, mở miệng nói: “Các vị đạo hữu, không bằng để ta lên trước, thử sâu cạn của hắn một chút đi.”
Lời này vừa vang lên, tu sĩ thiên tài đến từ Xích Dương giáo hừ lạnh nói: “Dựa vào cái gì là ngươi lên trước?”
Những thiên tài khác phụ họa theo, cũng muốn mình được lên trước. Một là bọn họ đã hiểu thời gian Phương Vọng tu hành, hai là bọn họ tràn ngập tự tin đối với chính mình, cũng muốn đường đường chính chính đánh bại Phương Vọng.
Đúng lúc này, một giọng nói bay tới:
“Các vị, các ngươi đừng tranh nữa, cùng lên đi.”
Nghe vậy, nụ cười của mười ba vị thiên tài ngưng đọng, tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía Phương Vọng.
Nụ cười của Quảng Cầu Tiên cũng cứng đờ, hắn dùng ánh mắt hỏi thăm Phương Vọng đang nói thật đấy à?
Ngày ấy Phương Vọng nói muốn cùng giải quyết những thiên tài này, làm Quảng Cầu Tiên tưởng lầm là xa luân chiến giống như cửu mạch đấu pháp, nào biết tiểu tử này lại muốn một mình đấu những thiên tài này.
Mười hai tấm gương vàng nhắm ngay Phương Vọng, dẫn đến hắn cho dù nói nhẹ giọng, cũng có thể rõ ràng truyền đến các nơi toàn thành, huống chi hắn cũng không nhỏ giọng, âm thanh lại còn rất to.
Toàn thành yên tĩnh, ngay cả các đệ tử Thái Uyên môn cũng chấn động vì đó.
Nụ cười của Lục Viễn Quân đã biến mất, hắn nhíu chặt lông mày.
Trái lại, Triệu Chân vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười như cũ, nhưng hai tay trong tay áo hắn đã nắm thật chặt.
“Hừ, các hạ không khỏi quá điên cuồng ngang ngược rồi?”
Đệ tử độc truyền của Kiếm Thánh Đại Tề Tùng Kình Uyên giương mắt lạnh lẽo nhìn Phương Vọng, lạnh giọng nói. Hai tay hắn ôm kiếm, người mặc áo vải, đầu đội mũ rộng vành, khuôn mặt tang thương, hai mắt như hùng sư, vừa lạnh lùng, lại lộ ra một luồng bá khí.
Phương Vọng bình tĩnh nói: “Các vị cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội giao đấu cùng ta chứ, cùng lên đi, tiết kiệm thời gian, huống hồ, một đánh một, các ngươi thật sự không có cơ hội.”
Ngông cuồng!
Đây là cảm nhận đầu tiên của tất cả mọi người khi nghe thấy lời nói này.
Chu Tuyết nhếch miệng lên, lần đầu tiên lộ ra nụ cười trên mặt.
Thấy Phương Vọng có lực lượng như thế, Quảng Cầu Tiên chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hắn, thế là mở miệng nói: “Đã như vậy, thì các ngươi cùng lên đài đi.”
Ngay cả hắn cũng nói như vậy, mười ba vị thiên tài đương nhiên không tiện cự tuyệt. Bọn họ dồn dập nhảy lên đài đấu pháp, nhanh chóng đứng thành hàng, vây quanh Phương Vọng. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Phương Vọng không đồng nhất, có người phẫn nộ, có người khinh thường, có người ghen ghét, cũng có người lộ vẻ mặt trêu tức.
Liễu Quân giắt quạt xếp trong tay vào đai lưng, hắn đưa tay lấy ra một thanh đại cung, cười khẩy nói: “Phương Vọng, còn chưa lấy ra Thiên Nguyên bảo linh, để chúng ta mở rộng tầm mắt một chút. Ta rất hiếu kì, Thiên Nguyên bảo linh rốt cuộc là thế nào, có thể làm ngươi coi trời bằng vung như thế!”
Tùng Kình Uyên không nói hai lời, rút ra trường kiếm, lưỡi kiếm rộng bằng bốn ngón tay, hiện màu ngân lam, bốc lên hàn khí, vừa nhìn đã biết phẩm giai bất phàm.
Những thiên tài khác đều tự lấy ra pháp khí của mình, cũng có người trực tiếp lấy ra bảo linh bản mệnh.
Phương Vọng nâng tay phải lên, Thiên Cung kích ngưng tụ thành trong tay hắn. Lần này, hắn không ẩn giấu uy thế chân chính của Thiên Cung kích nữa, một luồng khí thế ngang ngược bùng nổ, quét ngang bát phương, nhấc lên kình phong.
Ong --
Thiên Cung kích truyền ra tiếng long ngâm, vang vọng toàn thành, khiến ánh mắt của tất cả tu sĩ đều hội tụ trên thân nó.
Trường kích thật là khí phách!
Mặc dù rất nhiều đệ tử đã từng gặp Thiên Cung kích trong cửu mạch đấu pháp mười năm trước, nhưng nhìn thấy một lần nữa, lại vẫn bị kinh diễm.
Giờ khắc này, bảo linh bản mệnh của mười ba vị thiên tài bắt đầu run rẩy, những thiên tài không lấy ra bảo linh bản mệnh kinh hãi phát hiện bảo linh bản mệnh của mình mất khống chế mà hiện hình.