Đệ tử mạch thứ ba lấy Phương Vọng làm vinh quang, đấu pháp còn chưa bắt đầu, bọn họ đã tuyên dương ưu thế của Phương Vọng khắp chốn, thậm chí còn có người nói Bạch Y Kinh Hồng chính là Phương Vọng. Đương nhiên, danh tiếng Bạch Y Kinh Hồng đã nhạt đi ở Tu Tiên giới, lần này trong số các thiên tài đến đây khiêu chiến Phương Vọng có một nửa người có chiến tích càng mạnh hơn, tên tuổi càng lớn hơn Bạch Y Kinh Hồng.
Những tu sĩ đến Thái Uyên môn làm khách cũng chạy đến, trong chủ thành tông môn, tiếng người huyên náo.
Các loại truyền ngôn liên quan tới Phương Vọng và các thiên tài lưu truyền trong chủ thành.
Nếu chỉ bàn về phẩm giai của bảo linh bản mệnh, tất cả những thiên tài kia đều là Huyền Nguyên bảo linh tuyệt phẩm, chênh lệch cực lớn với Phương Vọng, nhưng những thiên tài này còn lớn tuổi hơn cả Lục Viễn Quân, càng tinh thông tuyệt học, chiến tích bưu hãn, dứt bỏ vầng sáng thiên tài này, bọn họ đã là cường giả của Tu Tiên giới Đại Tề.
Một trận chiến này, trong mắt các tu sĩ các phương là cuộc tranh phong giữa hai thế hệ người.
Lục Viễn Quân lấy phẩm giai Địa Nguyên bảo linh đánh sâu vào bố cục của Tu Tiên giới Đại Tề. Bây giờ Thiên Nguyên bảo linh hoành không xuất thế, bát đại giáo phái, thế tộc các phương muốn nói không sợ, đó là chuyện không có khả năng. Lần thăm dò này cũng không chỉ là náo nhiệt bên trong Thái Uyên môn, mà ắt sẽ truyền khắp Tu Tiên giới.
Mãi cho đến khi gần giữa trưa, Quảng Cầu Tiên dẫn theo phong chủ chín mạch, mười mấy tên trưởng lão giáng lâm, trong đó có Triệu Truyền Càn, Trương trưởng của Nhiệm Vụ đường lão, Tham Thụy chân nhân.
Phó chưởng môn Trần An Thế thì không đến.
Tám trưởng lão phân tán xung quanh đấu pháp đài, bắt đầu lập trận.
Những thiên tài như Lục Viễn Quân, Hứa Lãng, Diệp Tưởng, Yến Phi Nhạc, Cố Ly cũng tới, bọn họ đứng chung một chỗ, bàn luận về trận đấu pháp hôm nay.
Rất nhanh, Chu Tuyết cũng tới.
Trong Thái Uyên môn, thiên tài cũng có vòng có tầng, Lục Viễn Quân mặc dù đối xử hiền lành với mọi người, nhưng chênh lệch bảo linh phẩm giai là thực sự tồn tại, phẩm giai bảo linh không đủ, căn bản không dám tham gia cuộc nói chuyện phiếm giữa bọn họ.
Thiên tử Đại Tề Triệu Chân đi tới trong một đám đệ tử mạch thứ ba vây quanh, nhìn ra được, hắn rất có uy vọng ở mạch thứ ba.
Lại một lát sau, đám thiên tài đến đây khiêu chiến Phương Vọng lần lượt đến.
Khi mỗi một vị trong bọn họ đến, đều có thể dẫn đến các đệ tử xem trận chiến xung quanh bàn luận, sự tích liên quan đến bọn họ cũng được truyền miệng theo đó.
“Đó là Liễu Quân của Huyền Hồng Kiếm tông, thiên tài gần với Từ Cầu Mệnh, bốn năm trước bước vào Huyền Tâm cảnh.”
“Những thiên tài tuyệt đỉnh đương thời này thật sự là khí vũ hiên ngang!”
“Thiên tài tuyệt đỉnh? Trò cười, trước mặt Thiên Nguyên bảo linh, bọn họ tính là thứ gì!”
“Đệ tử Kiếm Thánh Tùng Kình Uyên, truyền thuyết, kiếm ý của hắn đã đạt đến trình độ tuyệt vời.”
“Phương Vọng sư huynh đâu, khi nào mới hiện thân, liên tiếp khiêu chiến mười ba vị thiên tài mạnh mẽ, thật không biết hắn sẽ có biểu hiện như thế nào.”
Khi các đệ tử bàn luận đám thiên tài ùn ùn kéo đến, Chu Tuyết và đám con cháu Phương phủ tụ tập cùng một chỗ, duy chỉ có Phương Hàn Vũ không ở đây.
Phương Tử Canh mở miệng cảm khái nói: “Tu hành mười bốn năm, thanh thế cũng đã vượt trên những thiên tài tu hành vài chục năm kia, đây chính là lực uy hiếp của Thiên Nguyên bảo linh sao?”
Con cháu khác của Phương phủ cũng rất kích động, có loại cảm giác cùng chung vinh quang.
Chu Tuyết lại rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn đài đấu pháp, không biết đang suy nghĩ gì.
Đúng lúc này, các đệ tử xa xa vang lên tiếng kinh hô.
“Phương Vọng đến rồi!”
Chu Bác kích động kêu lên, tay phải còn chỉ hướng Phương Vọng.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng bay tới từ phương hướng mạch thứ ba, chính là Phương Vọng. Hắn không giẫm phi kiếm, áo bào đệ tử màu trắng tung bay trong không trung, khí thế của hắn không mạnh, chỉ bay lượn qua từ trên không chủ thành, khí chất xuất trần, khiến người ta rất dễ đặt ánh mắt lên người hắn.
Tu hành hơn hai nghìn năm ở Thiên Cung, trên người Phương Vọng đã có một loại khí chất già nua, nhưng loại khí chất già nua này kết hợp với bề ngoài trẻ tuổi, tuấn dật của hắn, trái lại còn sinh ra một sức hấp dẫn đặc biệt khác.
Triệu Chân nhìn bóng dáng Phương Vọng, cảm khái nói: “Có người vừa ra trận, ngươi đã biết nhân vật chính trong truyện là ai.”
Đệ tử mạch thứ ba xung quanh cũng phụ họa theo. Bây giờ Phương Vọng là niềm kiêu ngạo của toàn bộ mạch thứ ba, ngươi chỉ cần tán dương Phương Vọng, là có thể thu hoạch được tình hữu nghị của đệ tử mạch thứ ba. Lời ấy của Triệu Chân làm hắn càng được các đệ tử quanh mình yêu quý hơn.
Lục Viễn Quân cũng nhìn về phía Phương Vọng, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong, và nụ cười thưởng thức.
“Mười năm không thấy, cũng không biết Phương Vọng hiện tại mạnh dường nào.”
Yến Phi Nhạc cảm khái nói.
Bóng dáng Phương Vọng chém giết giao long màu đen trong Đại Thánh Động Thiên ngày ấy, đến nay vẫn như in trong đầu hắn, phảng phất xảy ra ở hôm qua.
Cố Ly mang khăn che mặt, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Phương Vọng, trong mắt chỉ có chờ mong, vì nàng tin tưởng Phương Vọng có thể thắng.
Phương Vọng xuyên qua lỗ hổng của trận pháp đài đấu pháp, nhẹ nhàng rơi vào trên đài đấu pháp. Giờ khắc này, hắn được vạn chúng chú mục, ánh mắt nóng bỏng quăng tới từ bốn phương tám hướng. Sắc mặt hắn bình tĩnh, dáng người thẳng tắp, tay phải nhẹ nhàng khoác lên chuôi Thanh Quân kiếm bên hông, Tiểu Tử vẫn ở trong lòng hắn như cũ, chỉ là không dám thò đầu ra.
Tu sĩ đấu pháp là có thể mang yêu sủng, thực lực tổng hợp của tu sĩ xưa nay không chỉ quyết định bởi tu vi.
“Phương Vọng thật sự có khí độ tốt.”
Phương Mạc cảm khái nói.
Nhiều tu sĩ nhìn chằm chằm như vậy, Phương Vọng mặt không đổi sắc. Người như vậy lại là tộc nhân của hắn, bây giờ suy nghĩ một chút, hắn có một loại cảm giác không chân thật.
Sắc mặt Chu Tuyết vẫn như cũ bình thản, ngược lại, nàng không phát biểu ý kiến.