“Làm sao có thể, Ngưng Thần cảnh chính là đỉnh điểm của Tu Tiên giới Đại Tề, một vài chưởng môn bên trong chín đại giáo phái cũng không đạt tới Ngưng Thần cảnh.”
Quảng Cầu Tiên lắc đầu, nhìn Phương Vọng, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy hoang đường.
Sao hắn cảm thấy Phương Vọng lại còn bình tĩnh hơn cả hắn. Trái lại, hắn giống như hậu bối, trên tâm tính không bằng Phương Vọng.
Thế nhưng, Phương Vọng rốt cuộc là trấn định, hay là cuồng vọng, còn phải nhìn kết quả đấu pháp.
“Được, đã như vậy, thì quyết định ở sau bảy ngày đi, vào lúc giữa trưa, luận cao thấp trên đài đấu pháp của chủ thành tông môn. Nếu ngươi thắng toàn bộ bọn họ, thêm năm mươi vạn cống hiến tông môn cho ngươi, còn có tuyệt học trấn mạch, ngươi có thể tùy ý chọn một truyền thừa, thế nào?”
Quảng Cầu Tiên nhìn chằm chằm Phương Vọng, ánh mắt sáng rực, nói.
Phương Vọng cười nói: “Đa tạ chưởng môn!”
Quảng Cầu Tiên vuốt râu cười to, sau đó căn dặn một phen, mới thả Phương Vọng rời đi.
Sau khi rời khỏi chủ mạch, Phương Vọng cũng không trở về mạch thứ ba, mà đi thăm các tộc nhân khác của mình ở Thái Uyên môn.
Nhóm tộc nhân được Chu Tuyết chọn trúng này từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên với Phương Vọng, mối quan hệ đã rất tốt, lại không đi gặp bọn họ một chút, Phương Vọng sợ mình quên.
Mặt trời lặn, mặt trăng lên.
Ngày thứ hai đến, một tin tức điên cuồng truyền ra trong Thái Uyên môn!
Phương Vọng bế quan mười năm đã xuất quan, chuẩn bị tiếp nhận khiêu chiến đến từ thiên tài của các giáo phái, thế gia khác!
Chín mạch chấn động. Từ sau khi chuyện Thiên Nguyên bảo linh truyền ra, đệ tử các mạch cũng tràn ngập hiếu kì, chờ mong và chất vấn đối với Phương Vọng, bây giờ nghe nói Phương Vọng muốn xuất chiến, bọn họ sao có thể không kích động cho được?
Chập tối.
Trên ngọn núi của mạch thứ năm, trong một động phủ.
Phương Vọng đang uống rượu cùng đường huynh Phương Tử Canh của mình. Hai huynh đệ trò chuyện vui vẻ, phần lớn là đang nói chuyện lý thú khi còn bé ở Phương phủ.
Phương Tử Canh đã đạt tới Tố Linh cảnh tầng hai, mặc dù thanh danh không lên cao giống như Phương Hàn Vũ, nhưng tốc độ tăng trưởng tu vi cũng coi như đứng hàng trung thượng trong con cháu Phương gia.
Tướng mạo hắn khá phổ thông, thuộc về kiểu không đáng chú ý trong đám người, ngày thường rất khiêm tốn, không kết lương duyên rộng rãi, cho nên đối với việc Phương Vọng đến chơi, hắn thật vui mừng, nụ cười vẫn luôn treo trên mặt.
Phương Hàn Vũ đánh giá hắn cực cao, nói hắn là người tu hành khắc khổ nhất trong đám con cháu Phương gia, mặc dù không xuống núi lịch lãm, nhưng thông thường hoặc là đang chấp hành nhiệm vụ hái, nuôi trồng của tông môn, hoặc là cứ ở trong động phủ.
“Phương Vọng ca!”
Ngoài sơn môn truyền đến một giọng nữ, đó chính là Phương Hinh nhỏ tuổi nhất.
Phương Tử Canh lập tức tiến đến mở cửa, động phủ của đệ tử nội môn rất nhỏ, hắn đi mấy bước đã đến trước sơn môn.
Trước khi gặp Phương Tử Canh, Phương Vọng đến thăm Phương Hinh trước, cho nên Phương Hinh biết được Phương Vọng ở trong động phủ của Phương Tử Canh.
Phương Hinh đã hai mươi chín tuổi không còn non nớt như năm đó nữa, nhưng vẫn hoạt bát như cũ. Nàng vô cùng lo lắng đi tới trước mặt Phương Vọng, hỏi: “Phương Vọng ca, ngươi muốn đấu pháp cùng những thiên tài kia? Hơn nữa còn muốn tiến hành xa luân chiến trong vòng một ngày sao?”
Phương Tử Canh đi theo sau, nghe nói việc này, không khỏi rung động, trong mắt lộ ra vẻ sầu lo.
Phương Vọng lắc chén rượu, cười nói: “Ừm, bọn họ chờ ta lâu như vậy, dù sao cũng phải đối mặt, ta ngại phiền phức, giải quyết trong một ngày là được.”
“Ngươi cũng đừng chủ quan, ta nghe nói vị đệ tử của Kiếm Thánh Đại Tề kia đã sớm đột phá Huyền Tâm cảnh ở mười năm trước.”
Phương Tử Canh ngồi xuống, nhắc nhở.
Mặc dù hắn không cách nào lý giải thế giới thiên tài của Phương Vọng, nhưng vẫn không nhịn được muốn nhắc nhở.
Phương Vọng cười nói: “Yên tâm, ta tự có phân tấc, đến lúc đó cứ nhìn ta thắng đi.”
Phương Hinh lộ vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm Phương Vọng, nói: “Phương Vọng ca, ngươi chiến thắng những thiên tài kia, sẽ trở thành đại đệ tử của Thái Uyên môn sao?”
Từ khi Thiên Nguyên bảo linh của Phương Vọng bại lộ, đại đa số đệ tử đều cho rằng hắn sẽ trở thành đại đệ tử đời tiếp theo.
Tu Tiên giới, thiên phú trên hết, thiên phú như vậy đương nhiên có thể đi bồi dưỡng theo đãi ngộ của đại đệ tử.
Phương Vọng lắc đầu nói: “Nào có dễ dàng như vậy, nhưng ngược lại là có thể gần một bước.”
Ba người bắt đầu trò chuyện vể vị trí đại đệ tử. Vị trí đại đệ tử của Thái Uyên môn vẫn luôn trống. Đại đệ tử đời trước chết trong tay ma tu Xi Ma tông, sau này Quảng Cầu Tiên một mực không lập đại đệ tử. Trong âm thầm, đệ tử các mạch đều cho rằng vị trí đại đệ tử được giữ lại cho Lục Viễn Quân.
Theo Phương Vọng quật khởi, vị trí đại đệ tử của tông môn trở nên tràn ngập thấp thỏm, mọi người chỉ thích xem người mới khiêu chiến thiên tài đệ nhất cũ, chính như Lục Viễn Quân năm đó khiêu chiến Hứa Lãng, hiện tại, rất nhiều đệ tử cũng đang hiếu kì chưởng môn cuối cùng sẽ chọn ai.
Trong sáu ngày còn lại, Phương Vọng vẫn không về động phủ, lưu luyến trong các động phủ của con cháu Phương phủ. Tiểu Tử đã sớm tỉnh lại, nhưng vẫn cứ trốn trong lòng Phương Vọng. Cho đến ngày thứ ba, Phương Vọng cưỡng ép lôi nó ra ngoài, giới thiệu cho tộc nhân, sau này, Tiểu Tử mở ra thiên tính, thường xuyên tham dự cuộc đối thoại giữa Phương Vọng và các tộc nhân.
Mãi cho đến ngày thứ bảy, khi bầu trời vừa sáng lên, chủ thành tông môn đã kín người hết chỗ.
Bên ngoài đài đấu pháp đã bị một vòng tiếp một vòng đệ tử vây lại, ai cũng muốn thấy phong thái của Thiên Nguyên bảo linh một lần.
Trong cửu mạch đấu pháp mười năm trước, biểu hiện của Phương Vọng mặc dù khoa trương, nhưng gần như đều là miểu sát, cho nên không thể hiện ra hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào, như hôm nay mới tụ tập, các đệ tử cũng muốn nhìn một chút cực hạn của Phương Vọng ở đâu.