Chu Tuyết khẽ cười nói: “Khả năng chỉ là muốn để ngươi dẫn lửa thiêu thân, tốc độ phát triển của ngươi vốn đã khoa trương, nói ngươi là Thiên Nguyên bảo linh, chắc chắn có người tin, lại thật không biết, hắn chó ngáp phải ruồi. Đương nhiên, dùng Thiên Nguyên bảo linh để hình dung bảo linh của ngươi có lẽ còn bảo thủ.”
Phương Vọng nhướn mày, hỏi: “Có ý gì? Trên Thiên Nguyên còn có phẩm giai cao hơn sao?”
Chu Tuyết không trả lời mà hỏi lại: “Được rồi, ngươi tìm ta mà còn có chuyện khác muốn hỏi sao?”
Phương Vọng bĩu môi, chỉ có thể nói ngược lại: “Ta chuẩn bị tạo bảo linh thứ ba, ngươi nói ta nên tạo bảo linh ở Thái Uyên môn, hay nên ra ngoài tìm nơi khác?”
Ở Thái Uyên môn, không chỉ chủ mạch có linh thạch Thiên đạo, nhưng cho dù lựa chọn nơi nào, đều sẽ dẫn tới sự chú ý của tông môn, cho nên hắn rất do dự.
Chu Tuyết nâng tay phải lên, mở ra túi trữ vật trên bàn, một mảnh thanh ngọc bay ra, rơi vào trong tay Phương Vọng. Đó rõ ràng là một mảnh Dẫn Lộ ngọc.
“Đây là nơi tố linh ta sớm chọn kỹ vì ngươi, ngươi đến đó tố linh, tốt nhất là mai danh ẩn tích. Tố linh thành công trong đó, ngươi sẽ thu hoạch được một niềm vui bất ngờ.”
Chu Tuyết ý vị thâm trường nói.
Thấy Chu Tuyết không hề kinh hãi chút nào về hắn muốn tạo bảo linh thứ ba, trong lòng hắn thầm thất vọng.
Một đợt này không làm màu thành công rồi.
Phương Vọng tiếp nhận Dẫn Lộ ngọc, để vào trong túi trữ vật của mình, trêu chọc nói: “Thần thần bí bí, sẽ không lại là một kịch bản giống như Nam Tru Thiên Vương Tào Nhiêm đấy chứ?”
Chu Tuyết nghe đến tên Tào Nhiêm, không nhịn được trừng hắn một cái, khẽ nói: “Khi đó ta đúng là xem nhẹ ngươi, nhưng lần này không phải do người của ta. Chỗ kia có cao nhân ở, làm việc nhất định phải cẩn thận, chỉ cần thành công, sẽ mang tới chỗ tốt ngươi không tưởng tượng nổi đâu.”
Phương Vọng không khỏi sinh ra hứng thú đối với người có thể bị Chu Tuyết xưng là cao nhân,.
“Được rồi, nên truyền pháp, nói một chút đi, ngươi muốn truyền cho ta cái gì.”
Phương Vọng không kịp chờ đợi mà hỏi.
Chu Tuyết nâng tay phải lên, dựng thẳng ba ngón tay, nói: “Ta có ba loại thuật biến hóa, có thể khiến ngươi tìm đường sống trong chỗ cết, hoặc chui vào nội địa kẻ địch. Một là Ma Tước thuật, có thể để ngươi hóa thân thành chim sẻ, nhưng tiêu hao rất nhiều linh lực, tốc độ cũng không coi là nhanh, chỉ có thể nói dễ dàng nhất ẩn nấp. Hai là Bạch Hạc thuật, có thể để ngươi hóa thân thành bạch hạc, tiêu hao ít, tốc độ phi hành nhanh.”
“Ba là Hắc Ưng thuật, có thể để ngươi hóa thân thành hắc ưng, tiêu hao tính là trung đẳng trong ba thuật, tốc độ là nhanh nhất.”
Thuật biến hóa!
Đôi mắt Phương Vọng đột nhiên sáng lên, hắn hỏi: “Ta đều học, không được sao?”
Chu Tuyết lắc đầu nói: “Thuật này đã có sự kì diệu của thần thông, nhân gian không được có thần thông. Mỗi một loại thuật biến hóa đều sẽ in dấu ấn ký khác biệt trên Huyền Tâm của ngươi, bài xích lẫn nhau.”
Phương Vọng nghe xong, lâm vào do dự.
Nếu là thuật biến hóa, thật ra chỉ cần bình thường ẩn giấu thật tốt, thời khắc then chốt biến thân, kẻ địch rất khó phát hiện, hình thể biến thân lại không quan trọng như vậy.
Vậy thì chọn loại nhanh nhất!
Đợi đến khi cảnh giới càng cao, đối mặt kẻ địch có thần thức càng mạnh, chim sẻ lại nhỏ, cũng khó thoát sự đuổi bắt của thần thức, nếu suy nghĩ từ góc độ sẽ bị phát hiện, đương nhiên là càng nhanh càng tốt.
“Ta học Hắc Ưng thuật.”
Phương Vọng nói nghiêm túc.
Chu Tuyết cũng không nói nhảm, lập tức truyền thụ pháp quyết Hắc Ưng thuật.
Phương Vọng thở dài trong lòng. Mẹ nó, vừa bế quan mười năm, lại phải bắt đầu.
Nhưng tuyệt học đến miệng, sao hắn có thể từ chối được?
Thuật biến hóa chú trọng vận khí vào huyệt đạo, thông qua kích hoạt huyệt đạo khác biệt, thực hiện thân xác biến hóa, đồng thời còn phải cảm ngộ thiên địa tự nhiên, dung hợp cùng thiên địa, khiến cho thân xác sau khi biến hóa không bị thiên địa bài xích.
Đợi Chu Tuyết nói xong, Phương Vọng không thể tránh né tiến vào Thiên Cung.
Chu Tuyết hoàn toàn giống như trước đây, sau khi nói xong thì nhìn chằm chằm Phương Vọng, muốn nhìn xem hắn có phản ứng gì.
Ánh mắt Phương Vọng trải qua thất thần ngắn ngủi, chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, cảm thán: “Thuật biến hóa quả nhiên cao thâm khó dò.”
Chu Tuyết nhếch miệng lên, nói: “Luyện tới tiểu thành cần một hai chục năm, đại thành cần năm mươi năm. Chờ đến khi ngươi đạt tới cảnh giới đỉnh cao, không cần bấm pháp quyết, tâm thần khẽ động, là có thể biến thành hắc ưng, ngay cả khí tức cũng giống như hắc ưng bình thường.”
“Đúng vậy, ta cảm nhận được độ khó của nó.”
Phương Vọng thở dài nói. Mẹ nó, một thuật biến hóa mà lại luyện chín mươi bốn năm.
Cũng may Hắc Ưng thuật đại viên mãn có thể lập tức biến thành hắc ưng, không cần chuẩn bị, sau khi biến thân cũng sẽ không lộ ra chút linh lực nào.
Hắn không lộ ra mình đã nắm giữ được Hắc Ưng thuật, dù sao cũng phải chừa lại chút át chủ bài.
Sau đó, Phương Vọng hỏi thăm trải nghiệm những năm này của nàng.
Chu Tuyết chọn một vài lịch luyện mà nói. Nàng lại còn rời đi vương triều Đại Tề, đi biên cảnh phía bắc, làm Phương Vọng cảm khái, nàng thật có thể chạy.
Một canh giờ sau, Phương Vọng đi ra động phủ của Chu Tuyết, đợi đến sau khi sơn môn đóng lại, hắn bay đi về phía chủ mạch.
Tiểu Tử trong lòng còn chưa tỉnh lại, Phương Vọng thì đang sắp xếp suy nghĩ.
Tu hành Hắc Ưng thuật chín mươi bốn năm, dẫn đến hắn phải chuẩn bị tìm từ khi đối mặt Quảng Cầu Tiên một lần nữa.
Một đường đi tới đỉnh núi chủ mạch, hắn hạ xuống trước Thủy Uyên điện.
Đệ tử quét dọn trên quảng trường phía dưới chỉ nhìn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cũng không suy nghĩ nhiều. Chỉ có một người hình như nghĩ đến điều gì, một lần nữa ngẩng đầu nhìn lại, trừng to mắt, mừng rỡ kêu lên: “Phương Vọng sư huynh!”
Lời này vừa thốt ra, đệ tử đang quét khác ào ào ngẩng đầu nhìn lại, mặt lộ vẻ kinh ngạc.