TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 123: Đột phá Huyền Tâm cảnh.

Chu Tuyết mặc một bộ áo đỏ, đeo hai cái túi trữ vật bên hông, tư thế hiên ngang, trang dung tinh xảo. Theo tu vi tăng trưởng, nàng càng ngày càng mỹ lệ đến rung động lòng người.

“Lâu rồi không gặp!”

Chu Tuyết nhướn mày cười nói với Phương Hàn Vũ, sau đó không đợi hắn nói tiếp đã đi sát qua vai.

“Trương trưởng lão, ta cũng tới giao nhiệm vụ, lần này đừng bị dọa nữa đấy.”

Nghe thấy Chu Tuyết nói, Phương Hàn Vũ không nhịn được quay đầu nhìn lại, nhưng cũng chỉ liếc mắt nhìn, lúc hắn rời khỏi căn phòng này, còn thuận thế đóng cửa lại.

Đi trong hành lang, trong lòng Phương Hàn Vũ tràn ngập hiếu kì.

Hắn hiếu kì Chu Tuyết mạnh bao nhiêu, càng hiếu kỳ tu vi bây giờ của Phương Vọng.

Chu Tuyết giống như hắn, thường xuyên đi ra ngoài lịch luyện, tất nhiên chậm trễ tu hành, ít nhất không bằng Phương Vọng.

Vừa nghĩ tới Phương Vọng bế quan gần mười năm, Phương Hàn Vũ thật sự bội phục.

Không phải ai cũng có thể đả tọa lâu như vậy, nhất là người trẻ tuổi giống như bọn họ, rất khó chịu được nhàm chán, luôn luôn dễ dàng hướng tới thế giới dưới núi.

Trong động phủ.

Phương Vọng ngồi tĩnh tọa trên giường lớn bạch ngọc, hai tay của hắn vận công, chín quả cầu lửa lơ lửng sau đầu, hình thành một vòng tròn, khiến không gian quanh mình vặn vẹo.

Tiểu Tử ghé vào trong ao nước nhỏ cách đó không xa, thò đầu qua nhìn Phương Vọng.

Nó âm thầm kinh hãi, rất hiếu kì Phương Vọng đang tu luyện công pháp gì, ngọn lửa này quá ngang ngược!

Nó chưa từng nhìn thấy công pháp liệt diễm tương tự trong Đại Thánh Động Thiên.

Giờ phút này, Phương Vọng đang đột phá Huyền Tâm cảnh.

Lúc này đã cách cuộc trò chuyện với Cố Ly lần trước một năm rưỡi, hắn đã sắp tròn ba mươi tuổi.

Ba mươi tuổi đã có thể thành tựu Huyền Tâm cảnh, tuyệt đối là biểu hiện tư chất mạnh nhất của Thái Uyên môn. Yêu vật muốn tu luyện tới cảnh giới Yêu Vương đối ứng với Huyền Tâm cảnh, không đến hai trăm năm là gần như không có khả năng.

Không biết có phải vì nguyên nhân Đấu Chiến Tâm hay không, quá trình Phương Vọng ngưng kết Huyền Tâm không gặp chút trở ngại nào, hắn vừa vận công, vừa cảm thụ khí tức đương nhiên trong động phủ.

Huyền Tâm, cảm ngộ thiên địa tự nhiên, có thể lắng nghe âm thanh của vạn vật thiên địa, ví dụ như động vật không thể nói tiếng người, thậm chí có thể cảm thụ được cảm xúc của thực vật.

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, đạt tới Huyền Tâm cảnh mới là chính thức đạp lên con đường tu tiên, ba cảnh giới phía trước chỉ là chế tạo nền tảng tu tiên mà thôi.

Dần dần, trái tim Phương Vọng bắt đầu sinh sôi linh lực, chảy qua gân cốt bách hải, bản chất linh lực của hắn cũng đang tăng lên.

Quá trình này rất mỹ diệu, nói không rõ ra được, khiến người muốn ngừng mà không được.

Mãi cho đến mấy ngày sau.

Phương Vọng rốt cục đột phá thành công, chính thức đạt tới Huyền Tâm cảnh tầng một, linh lực tăng lên gấp bội, liên đới lấy thần thức cũng tăng cường không ít, khiến tâm trạng của hắn rất vui vẻ.

Hắn nội thị, chú ý tới không gian bảo linh lại xuất hiện một cái lỗ khảm màu đen, điều này chứng minh hắn có thể tạo nên bảo linh bản mệnh thứ ba.

Nhưng động phủ của hắn không có linh thạch Thiên đạo, dẫn đến hắn không cách nào ngưng tụ ra bảo linh bản mệnh được.

Hắn không đứng dậy ngay lập tức, mà lựa chọn tiếp tục củng cố tu vi.

Dùng trọn bảy ngày, linh lực của hắn không còn tự chủ tăng trưởng, có ý nghĩa đột phá hoàn toàn kết thúc.

Hắn đứng dậy, hoạt động gân cốt, thân thể trở nên càng nhẹ nhàng hơn trước kia.

Hoạt động xong, hắn mới bắt đầu chỉnh lý y phục, đeo túi trữ vật. Tiểu Tử thấy hắn muốn ra cửa, lập tức đi theo, nó đã sớm nghẹn hỏng rồi.

Phương Vọng không dám thả nó ra ngoài, sợ nó gây chuyện, cũng sợ nó gặp được phiền phức.

Đi ra sơn môn động phủ, ánh nắng rải xuống, chiếu rọi trên người hắn, làm hắn cảm thấy thần thanh khí sảng.

Hắn đã đạt tới Huyền Tâm cảnh, khi lại đối mặt thế giới này, tâm tính của hắn đã khác xưa. Dựa vào một thân tuyệt học đại viên mãn, lại thêm bảo linh bản mệnh, pháp khí, cho dù Lục Viễn Quân cấu kết với Quảng Cầu Tiên, muốn giết hắn, hắn muốn chạy trốn thì không ai ngăn cản được.

“Công tử, tiếp theo đi chỗ nào?”

Tiểu Tử mở miệng hỏi, giọng điệu tràn ngập chờ mong.

Phương Vọng vốn muốn đi tìm Quảng Cầu Tiên, thăm dò thái độ của hắn, nghĩ lại, quyết định đi tìm Chu Tuyết trước.

Nhiều năm không thấy nàng, hắn còn khá nhớ nàng.

Phương Vọng không trả lời, lúc này thao túng kiếm phi hành, bay đi về phía mạch thứ nhất.

Bế quan gần mười năm, mặc dù tên tuổi Phương Vọng trong tông môn cực lớn, nhưng người ghi nhớ khuôn mặt hắn đã ít lại càng thêm ít, cho nên suốt một đường bay đi, đệ tử dọc đường cũng không nhận ra hắn ngay lập tức, sở dĩ hướng ánh mắt về hắn, chỉ đơn thuần là cảm thấy người này thật tuấn tú.

Đi tới mạch thứ nhất, Phương Vọng tìm hiểu một hồi lâu mới biết vị trí động phủ của Chu Tuyết. Bây giờ Chu Tuyết cũng rất nổi danh, được cho là tồn tại nổi danh top năm trong thế

Trước sơn môn, Phương Vọng mở miệng nói: “Chu Tuyết, có ở đây không?”

Đáy lòng hắn không chắc lắm. Trong ấn tượng của hắn, phần lớn thời gian, Chu Tuyết đều xông xáo ở bên ngoài, cũng không biết hiện tại nàng có trong động phủ không.

Mấy nhịp thở sau, không có người trả lời, Phương Vọng đột nhiên hơi thất vọng, đang muốn xoay người rời đi, sơn môn bỗng nhiên mở ra.

“Vào đi.”

Cửa hang u ám, không thấy rõ tình huống bên trong, âm thanh lãnh đạm của Chu Tuyết bay ra từ đó. Phương Vọng thầm vui mừng trong lòng, lập tức đi vào trong động phủ.

Hắn vừa mới đi vào, sơn môn đã tự động đóng lại. Một luồng hương thơm chui vào trong mũi Phương Vọng, hắn chú ý tới vách động bò đầy các loại dây đằng, nở hoa màu tím đậm. Hắn cất bước tiến lên, mỗi đi ba bước là có thể nhìn thấy trận pháp lá bùa, hoặc được dán trên vách động, hoặc được dán trên dây đằng.