Trần An Thế nói thì dễ nghe, nhưng trên thực tế, Lục Viễn Quân cũng không muốn truyền thụ cho bọn họ. Điểm này, đám người Diệp Tưởng lòng như gương sáng.
Đương nhiên, cho dù động cơ khác nhau, bọn họ quả thực đã nhận ân tình của Lục Viễn Quân, cho nên thái độ mặt ngoài đều phải làm đủ.
...
Sau khi rời khỏi Đại Thánh Động Thiên, pháp thuyền chở đám người Phương Vọng bay cực nhanh, không đến nửa ngày thời gian, bọn họ cũng đã đi tới dải đất trung tâm của vương triều Đại Tề, xem như trở lại địa vực của chính đạo, lúc này pháp thuyền mới giảm tốc độ.
Dọc theo con đường này, bọn họ không gặp phải sự tập kích của giáo phái khác.
Phương Vọng phỏng đoán việc này có liên quan đến Trần An Thế, dù sao tên này đến từ Xi Ma tông ma đạo, bây giờ đang ủng hộ Lục Viễn Quân ngoài sáng trong tối, đương nhiên sẽ không để cho giáo phái ma đạo đến đây tập kích.
Cứ như vậy, đoàn người Thái Uyên môn thuận lợi trở lại tông môn, lúc đó, trời mới vừa sáng.
Sau khi giải tán, Triệu Truyền Càn nhắc nhở Phương Vọng phải đi Sự Vụ đường đăng ký cho yêu sủng của hắn. Tiểu Tử mặc dù vẫn luôn trốn trong lòng hắn, nhưng những người khác phát hiện ra sự tồn tại của nó, chỉ là không chỉ rõ ra.
Kết quả là, Phương Vọng bay về hướng chủ thành tông môn.
Giày vò gần nửa canh giờ, hắn mới trở lại trong động phủ của mình.
Sau khi cửa đá của động phủ đóng lại, Tiểu Tử vèo một tiếng chui ra ngoài từ trong lòng hắn, đi dạo xung quanh động phủ.
Phương Vọng thở dài ra một hơi, nở nụ cười trên mặt, đối với đệ tử khác chỉ là nửa năm không trở về, đối với hắn, thì đó là sáu trăm năm!
Nhìn mỗi cọng cỏ mỗi đóa hoa trong động phủ, hắn có loại cảm giác như đang nằm mơ.
Hắn cất bước tiến lên, đặt hai cái túi trữ vật lên bàn, hắn thì ngồi tĩnh tọa trên giường lớn bạch ngọc.
Trong đầu hắn suy nghĩ đến thái độ của Trần An Thế và các trưởng lão khác đối với Lục Viễn Quân, khó trách Chu Tuyết để hắn đừng nóng vội. Sau lưng Lục Viễn Quân phức tạp hơn trong tưởng tượng của hắn.
Hắn phải làm chút gì đó, ít nhất phải tăng lên sức nặng của mình ở Thái Uyên môn.
Quảng Cầu Tiên lấy danh nghĩa vì tốt cho hắn mà ẩn giấu phẩm giai chân thực của bảo linh bản mệnh. Điều này cũng dẫn đến biểu hiện của hắn ở cửu mạch đấu pháp dù có tốt, nhưng cũng không thể rung chuyển địa vị của Lục Viễn Quân.
Luận phẩm giai bảo linh là nhận biết chủ yếu nhất của thế giới này.
Bảo linh phẩm giai càng cao, thì hạn mức cao nhất của con đường tu hành càng cao!
Tu luyện nửa năm trước đã rồi lại nói!
Phương Vọng nhắm mắt lại, bắt đầu luyện công.
...
Nửa năm sau, Phương Vọng đột phá tới Linh Đan cảnh tầng ba. Một ngày này, hắn đang sắp xếp lại thiên tài địa bảo trong động phủ, chuẩn bị quyên góp một đám cho tông môn, tăng lên độ cống hiến cho chính mình.
“Phương Vọng có ở đây không?”
Một âm thanh truyền đến từ ngoài động phủ, Phương Vọng dùng thần thức thò ra sơn môn mới phát hiện là Phương Hàn Vũ đến.
Hắn lập tức để Tiểu Tử đi mở cửa.
Sơn môn mở ra, Phương Hàn Vũ bịt mắt dậm chân bước vào, kết quả nhìn thấy một con rắn màu xanh tím bồng bềnh ở phía trước, dọa đến hắn lập tức nắm chặt thanh kiếm bên hông.
“Yêu sủng ta nuôi đấy.”
Giọng nói của Phương Vọng bay tới, Phương Hàn Vũ nghe xong, lúc này mới buông tay.
Sau đó, Phương Hàn Vũ vòng qua Tiểu Tử, đi đến chỗ Phương Vọng, Tiểu Tử thì đóng lại sơn môn.
“Xảy ra chuyện lớn rồi.” Phương Hàn Vũ đi tới trước mặt Phương Vọng, trầm giọng nói.
Hắn liếc qua thiên tài địa bảo trên bàn, thờ ơ.
Phương Vọng cũng không nhấc mắt, hỏi: “Lớn cỡ nào?”
Phương Hàn Vũ hít sâu một hơi, nói: “Hoàng thất Đại Tề bị tàn sát, toàn bộ hoàng thân quốc thích bị diệt môn, ngay cả hai đứa con trai của thiên tử Triệu Chân cũng bị giết. Hiện tại Đại Tề rung chuyển bất an, chưởng môn đã triệu tập trưởng lão các mạch bàn bạc việc này. Trước việc này, nhiều tòa thành trì có Quốc Công bị tàn sát, bao gồm cả Phương Quốc Công phủ chúng ta, bây giờ ngay cả hoàng thất cũng gặp phải kiếp nạn này. Ngươi nói, có phải là Tu Tiên giới của vương triều khác muốn xâm lấn Đại Tề chúng ta hay không?”
“Ai ra tay? Ngươi có tin tức không?”
Phương Vọng nhíu mày hỏi. Nghe nói Triệu Chân gặp phải kiếp nạn như thế, hắn cũng không có cảm giác thoải mái, mà theo bản năng cảm thấy không thích hợp lắm.
Phương Hàn Vũ lắc đầu, nói: “Chính bởi vì hoàn toàn không có manh mối, cho nên chỉ có thể là giáo phái tu tiên gây nên, mà bây giờ chín đại giáo phái đang trù tính thúc đẩy Đại Tề chuyển biến thành vương triều tu tiên, cần giang sơn xã tắc ổn định, sao có thể đi làm chuyện như thế? Chỉ có thể là giáo phái tu tiên của vương triều khác gây nên.”
“Nếu thật sự muốn nói là nội bộ Đại Tề gây nên, còn có thể là Kim Tiêu giáo, lai lịch Kim Tiêu giáo rất bí ẩn, xuất quỷ nhập thần, chính tà khó phân biệt.”
Kim Tiêu giáo?
Phương Vọng đột nhiên cảm thấy có khả năng, không phải là Chu Tuyết xuất thủ đấy chứ?
Đúng rồi, trước đó Chu Tuyết từng nói, sau khi trở về sẽ giải quyết Triệu Chân.
Phương Vọng hỏi tiếp: “Triệu Chân thì sao?”
“Hắn không có việc gì, hắn vẫn luôn ở trong Thái Uyên môn, tránh thoát một kiếp, đoán chừng hiện tại không dễ chịu. Ai, khi còn bé chưa từng nghĩ đến Quốc Công phủ, hoàng thất sẽ gặp tai nạn này.” Phương Hàn Vũ thở dài nói.
Hắn rất đồng tình Triệu Chân, nếu không phải Phương Vọng che giấu thực lực, ngăn cơn sóng dữ trong đêm đó, Phương Quốc Công phủ đã không còn tồn tại, hắn cũng phải chết rồi.
Phương Vọng nghe xong, càng thấy không thích hợp.
Nếu thật là diệt giang sơn một triều, vì sao không giết thiên tử, không công thành đoạt đất?
Hoàng thân quốc thích chết thì tính là gì?
Phương Hàn Vũ ngồi xuống, nói: “Mặc kệ thế nào, Thái Uyên môn nhất định sẽ nhúng tay, ngươi cũng không cần quá lo lắng. Ta hỏi Chu Tuyết rồi, càng ngày càng nhiều con cháu Phương phủ đã tiến về Phương Cảnh tu luyện, mà nàng còn thuê hai tu sĩ Tố Linh cảnh bảo vệ Phương phủ.”