Bên hồ, Thiên Công duỗi cái lưng mệt mỏi, xách gậy gỗ đào, đứng dậy, sau đó dạp bước lên không, dưới chân của hắn phảng phất có một cầu thang vô hình.
Ánh mắt giữa thiên địa cũng rơi trên người hắn.
Những ngày này, Thiên Công đánh bại những người khiêu chiến khác, tu sĩ Niết Bàn cảnh bại trong tay hắn chừng bảy vị, tất cả đều bị hắn bắt phục trong một chiêu.
Từ đầu đến cuối, hắn đều không hiện ra khí thế của mình, tất cả đấu pháp đều có vẻ vân đạm phong khinh. Điều này cũng khiến cho tu sĩ đến đây xem chiến ôm lòng chờ mong với hắn.
“Hắn thật sự đã sống hơn bốn nghìn năm rồi sao?”