TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 188: Lực lượng của một người sao có thể đạt tới loại trình độ này? (2)

Tùng Kình Uyên và đám kiếm thị vẫn còn ở Kiếm Thiên trạch. Ngoại trừ bọn họ, còn có một vài tu sĩ đến đây thăm hỏi, cũng muốn chiêm ngưỡng nơi Kiếm Thánh Phương Vọng đã từng ngộ kiếm, nếu có thể gặp được Phương Vọng, còn muốn tiện thể thỉnh giáo. Dù sao tin tức Phương Vọng truyền thụ Thiên Địa kiếm ý cho người khác đã truyền ra, khiến uy danh của hắn nhiều thêm phạm phạm rộng rãi của tông sư.

Phương Vọng đáp xuống trên đầu cầu mình tố linh trước đó, dặn dò Tùng Kình Uyên sau lưng: “Ta chuẩn bị ngộ kiếm, đừng để người khác tới quấy rầy ta.”

Tùng Kình Uyên gật đầu, lập tức dặn dò kiếm thị khác tan đi, cũng hạ lệnh không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần phạm vi năm dặm xung quanh đây.

Hắn có rất nhiều lời muốn nói với Phương Vọng, nhưng nhìn thấy Phương Vọng hình như rất gấp gáp, hắn chỉ có thể kềm nén tâm trạng.

Nhiều năm không gặp, hắn rất hiếu kì tu vi bây giờ của Phương Vọng là gì.

Năm đó khi hắn biết được chuyện một mình Phương Vọng giết xuyên Thanh Thiền Cốc, đã vô cùng kinh ngạc. Kiếm Thánh từng tán dương Vạn Độc trận của Thanh Thiền Cốc, nói là trận pháp đứng thứ hai Tu tiên giới Đại Tề. Số người bày trận càng nhiều, thì uy năng càng mạnh, trên vạn người bày trận, có thể chém cả Ngưng Thần.

Nhiều năm trước, Phương Vọng đã chém tan Vạn Độc trận vạn người bày ra, bây giờ chẳng phải là có thể quét ngang Ngưng Thần cảnh sao?

Còn có thuật Hắc Long thần bí nữa, chuyện này khiến Tùng Kình Uyên âm thầm khó chịu.

Vị sư đệ này sao không dùng tuyệt học của sư phụ!

Đường đường Kiếm Thánh giết địch lại không sử dụng kiếm!

Lẽ nào lại như vậy!

Tất nhiên, trong trận chiến ấy, Phương Vọng không sử dụng kiếm trái lại càng tôn hắn lên hơn nữa, khiến người ta cảm thấy hắn giết xuyên Thanh Thiền Cốc vô cùng thoải mái, thậm chí không rút kiếm.

Chính bởi vì Phương Vọng, cho dù Thái Uyên môn từng bị ma đạo tập kích, chết hai vạn đệ tử, các đại giáo phái vẫn không dám khinh thường Thái Uyên môn, thậm chí thái độ đối với Thái Uyên môn còn tốt hơn trước kia.

Phương Vọng cũng không biết Tùng Kình Uyên đang suy nghĩ gì, hắn ngồi trên đầu cầu, bắt đầu cảm thụ khí tức của linh thạch Thiên đạo dưới đáy hồ.

Lần này, thuận lợi hơn trước đó, không đến năm ngày thời gian, Phương Vọng đã tìm được cảm giác tố linh.

Phải biết rằng Kiếm Thánh lập trận pháp ở tố linh đây là nhằm vào Địa Nguyên bảo linh và bảo linh phẩm giai cao hơn, cho nên thời gian cảm ứng vượt xa linh thạch Thiên đạo tầm thường.

Thiên địa linh khí bắt đầu dũng mãnh lao tới đỉnh đầu của hắn, ngay cả mặt hồ cũng nổi gợn sóng.

Phương Vọng mở mắt ra, ngưng kết Thiên Địa kiếm ý, trong chốc lát, trên mặt hồ xuất hiện từng bóng kiếm, hình thành một vòng tròn lớn, vây quanh hắn và lầu các sau lưng. Kiếm khí bốn phía, lít nha lít nhít, hình thành một màn trời to lớn, phóng lên tận trời, rung chuyển mây xanh.

Cách Thiên Địa kiếm ý, Tùng Kình Uyên và đám kiếm thị đã không nhìn thấy hắn làm gì ở đây.

Sau khi có nguyên thần, lực chú ý của Phương Vọng có thể phân tán, nhất tâm lưỡng dụng không khó. Hơn nữa, đây đã là lần tố linh thứ tư của hắn, có thể nói là quen việc dễ làm.

Bảo linh bản mệnh thứ tư, hắn muốn bảo linh loại hình phong ấn!

Hơn nữa là tiến hành phong ấn trong chiến đấu, làm cho kẻ địch đánh mất lực hành động, thậm chí ngay cả nguyên thần cũng cùng bị phong ấn, chờ hắn đi giết!

Thiết nghĩ vô cùng ngang ngược, có thể thực hiện hay không, còn phải dựa vào sáng tạo thực tế!

Có Kim Lân Bạch Vũ Y ở đây, hắn liền đầy bảo linh bản mệnh loại hình phòng ngự lùi ra sau, chờ sau này Kim Lân Bạch Vũ Y không theo kịp bước tiến của hắn, thì lại sáng tạo bảo linh phòng ngự.

Bảo linh bản mệnh và pháp khí có tác dụng giống nhau, nhưng bảo linh bản mệnh đặc biệt ở chỗ tu sĩ có thể sử dụng càng thuận buồm xuôi gió, hơn nữa rất khó bị tước đoạt. Nếu bị kẻ địch cướp đoạt, chỉ cần tâm thần khẽ động, bảo linh bản mệnh đã tiêu tán, đây là điểm pháp khí không làm được.

Có nhiều bảo linh bản mệnh như vậy tồn tại, Phương Vọng không cần đi tranh đoạt những thứ được gọi là chí bảo.

Mỗi ngày Tu tiên giới đều có tu sĩ vì tranh đoạt pháp khí mà bỏ mình, chỉ vì tuyệt đại đa số người chỉ có thể có một bảo linh bản mệnh. Hơn nữa, bọn họ rất khó đột phá tầng một đại cảnh giới, cho nên thu thập pháp khí, đã thành chuyện bọn họ phải tranh giành.

Phương Vọng bắt đầu nội thị, thần thức ở trong bảo linh trong không gian.

Hắn không ngừng rót vào suy nghĩ của mình.

Phong ấn thực ra cũng được nghĩ thành khống chế, không thể là loại tiếp xúc mục tiêu mới có thể phong ấn được, như thế thì hạn chế quá lớn.

Phương Vọng vẫn còn nhớ đến bảo linh bản mệnh Chu Tuyết hiện ra, thanh mộc cầm mà gảy một tiếng, đối thủ trực tiếp mất hồn mất vía kia.

Chẳng qua hắn không thích đàn, mặc dù nam nhi đánh đàn cũng rất nho nhã, nhưng hắn thích đi con đường khí phách hơn.

Chuông!

Một cái chuông lớn, tiếng chuông vừa vang, trói hồn phách người ta, khiến người ta lập tức hoảng hốt, thậm chí hồn phi phách tán!

Ngoại trừ tiếng chuông, chuông này nhất định phải kiên cố, tốt nhất thêm chút hiệu quả phòng ngự, hắn có thể thêm Hộ Thể Thần Cương của mình vào trong đó.

Ngoài ra, chuông này còn có thể bắt người, nếu ụp lên, nhất định làm cho kẻ địch chắp cánh khó thoát.

Phẩm giai bảo linh bản mệnh của hắn cao như thế, hiệu quả đương nhiên không thể quá đơn nhất.

Tốc độ thiên địa linh khí ập đến đỉnh đầu hắn càng lúc càng nhanh, một tia Huyền Dương chân hỏa cũng tuôn ra theo. Đây là linh lực của hắn, dùng linh lực tạo nên thân bảo linh.

Bên kia, tu sĩ đợi ở Kiếm Thiên trạch nhìn thấy màn trời kiếm khí do Thiên Địa kiếm ý hình thành, bọn họ đều bắt đầu kích động.

“Là Kiếm Thánh quay về ư?”

“Kiếm khí như thế, kiếm ý mênh mông như vậy, chỉ có thể là Phương Vọng!”

“Ta biết ngay mà, Phương Vọng sẽ không quên Kiếm Thiên trạch.”